Chương 7
Triều Dao
2025-03-22 21:17:15
Hoàng hôn buông xuống, tôi nằm trên bãi cỏ, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó.
Bầu trời nhuộm ánh chiều tà, tựa như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.
Bên cạnh, Quân Diệp Lâm đang dùng dụng cụ nấu ăn dã ngoại để nấu mì ăn liền, tiện thể nướng thêm vài cây xúc xích.
Anh rút cọng cỏ đuôi chó khỏi miệng tôi, rồi nhét xúc xích vào.
Tôi ngồi dậy, vừa thổi vừa nói: “Nóng quá.”
Anh cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, hai người chúng tôi cùng nhau vừa ăn xúc xích vừa ngắm hoàng hôn.
Một khung cảnh thật yên bình và tươi đẹp.
Tôi không khỏi cảm thán: “Tôi chưa bao giờ thấy cảnh hoàng hôn nào đẹp như vậy, cứ như trong tranh vẽ...”
Thu Vũ Miên Miên
Anh ta nghiêng đầu hỏi: “Này, cô nghĩ Thợ săn bí ẩn là số mấy?”
Tôi giật mình thon thót, suýt chút nữa thì quên mất thân phận của mình.
“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười: “Trực giác của tôi mách bảo... là số 9, ồ, trùng hợp ghê, cô tên là Tiểu Cửu.”
Tôi!!!
Tôi suýt nữa thì bị nghẹn xúc xích, uống mấy ngụm nước mới nuốt trôi được, lúng búng chuyển chủ đề: “Không thể nào, tôi nghĩ họ sẽ để số quan trọng nhất ở phía sau.”
“Cô là con gái, sao lại tham gia chương trình vất vả thế này?”
Tôi thở dài: “Tôi lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm rồi, mà theo lời mẹ tôi thì là, chẳng kiếm được danh tiếng, cũng chẳng kiếm được lợi lộc, đến cả bạn trai cũng không có. Nếu cứ tiếp tục thế này, bà ấy sẽ bắt tôi về quê chăn cừu đấy.”
Anh cười ha hả, xoa đầu tôi: “Làm cô bé chăn cừu cũng tốt mà.”
Mệt mỏi cả ngày trời, giờ được ăn bát mì nóng hổi khiến cả người tôi ấm lên và bắt đầu thấy buồn ngủ.
Mặt trời lặn xuống, những ngôi sao sáng dần xuất hiện.
Chúng tôi nằm cạnh nhau trên bãi cỏ, nói chuyện từ thợ săn số mấy cho đến những ngôi sao, từ những ngôi sao cho đến người ngoài hành tinh, dải ngân hà, vũ trụ...
Rồi lại nói về cuộc sống hiện thực, những câu chuyện hậu trường showbiz, đủ loại chuyện đời, những món ăn ngon ở khắp mọi nơi.
Chủ đề cứ thế lan man, nói chuyện rất vui vẻ.
...
Dần dần, tôi buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi, chỉ còn nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh ở bên tai.
Mang đến một cảm giác bình yên đến lạ.
Khoảnh khắc này khiến đội ngũ sản xuất im lặng, cũng khiến khán giả trong phòng livestream im lặng.
Bầu trời nhuộm ánh chiều tà, tựa như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.
Bên cạnh, Quân Diệp Lâm đang dùng dụng cụ nấu ăn dã ngoại để nấu mì ăn liền, tiện thể nướng thêm vài cây xúc xích.
Anh rút cọng cỏ đuôi chó khỏi miệng tôi, rồi nhét xúc xích vào.
Tôi ngồi dậy, vừa thổi vừa nói: “Nóng quá.”
Anh cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, hai người chúng tôi cùng nhau vừa ăn xúc xích vừa ngắm hoàng hôn.
Một khung cảnh thật yên bình và tươi đẹp.
Tôi không khỏi cảm thán: “Tôi chưa bao giờ thấy cảnh hoàng hôn nào đẹp như vậy, cứ như trong tranh vẽ...”
Thu Vũ Miên Miên
Anh ta nghiêng đầu hỏi: “Này, cô nghĩ Thợ săn bí ẩn là số mấy?”
Tôi giật mình thon thót, suýt chút nữa thì quên mất thân phận của mình.
“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười: “Trực giác của tôi mách bảo... là số 9, ồ, trùng hợp ghê, cô tên là Tiểu Cửu.”
Tôi!!!
Tôi suýt nữa thì bị nghẹn xúc xích, uống mấy ngụm nước mới nuốt trôi được, lúng búng chuyển chủ đề: “Không thể nào, tôi nghĩ họ sẽ để số quan trọng nhất ở phía sau.”
“Cô là con gái, sao lại tham gia chương trình vất vả thế này?”
Tôi thở dài: “Tôi lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm rồi, mà theo lời mẹ tôi thì là, chẳng kiếm được danh tiếng, cũng chẳng kiếm được lợi lộc, đến cả bạn trai cũng không có. Nếu cứ tiếp tục thế này, bà ấy sẽ bắt tôi về quê chăn cừu đấy.”
Anh cười ha hả, xoa đầu tôi: “Làm cô bé chăn cừu cũng tốt mà.”
Mệt mỏi cả ngày trời, giờ được ăn bát mì nóng hổi khiến cả người tôi ấm lên và bắt đầu thấy buồn ngủ.
Mặt trời lặn xuống, những ngôi sao sáng dần xuất hiện.
Chúng tôi nằm cạnh nhau trên bãi cỏ, nói chuyện từ thợ săn số mấy cho đến những ngôi sao, từ những ngôi sao cho đến người ngoài hành tinh, dải ngân hà, vũ trụ...
Rồi lại nói về cuộc sống hiện thực, những câu chuyện hậu trường showbiz, đủ loại chuyện đời, những món ăn ngon ở khắp mọi nơi.
Chủ đề cứ thế lan man, nói chuyện rất vui vẻ.
...
Dần dần, tôi buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi, chỉ còn nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh ở bên tai.
Mang đến một cảm giác bình yên đến lạ.
Khoảnh khắc này khiến đội ngũ sản xuất im lặng, cũng khiến khán giả trong phòng livestream im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro