Chương 5
Triều Dao
2025-03-22 21:17:15
Lúc này anh đang có buff bất tử, các thợ săn sẽ không dại gì chủ động tấn công anh.
Nhưng anh thì không bỏ qua cho bất kỳ thợ săn nào.
Chúng tôi vừa đi được một đoạn thì gặp một thợ săn đang nghỉ ngơi.
Thợ săn nhìn thấy anh và tôi từ xa, có chút nghi ngờ, nhưng không tấn công mà định bỏ đi.
Quân Diệp Lâm dừng bước, đặt hai chiếc ba lô xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thợ săn mặc đồ đen.
Nguy hiểm!
Tôi vội vàng ra hiệu cho thợ săn, bảo anh ấy chạy nhanh đi.
Quân Diệp Lâm đã lao tới với tốc độ cực nhanh, xé “phịch” một tiếng, thợ săn còn chưa kịp né tránh đã bị xé mất miếng dán đánh dấu.
Anh giơ miếng dán lên, xoay người một cách đầy phong độ, vẫy tay với tôi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Điện thoại vang lên âm báo: [Thợ săn số 10 bị loại, số lượng thợ săn lại giảm một.]
Tôi cười tươi như hoa, vỗ tay: “Giỏi quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một lát sau, tôi ngừng cười, dùng điện thoại gửi lệnh cho các thợ săn: [Tất cả mọi người, trước khi buff bất tử của Quân Diệp Lâm biến mất, hễ gặp anh ta thì phải tránh xa ra.]
Chúng tôi tiếp tục đi từ rìa bản đồ vào trung tâm.
Trên đường đi, chúng tôi gặp vài thợ săn đang thay ngựa, uống nước, đều bị anh “tiêu diệt” gọn gàng.
Tôi đi theo sau anh, giả vờ làm một fan hâm mộ cuồng nhiệt, nhưng trong lòng thì đang gào thét: Mẹ kiếp! Bà đây phải trả thù cho đàn em của bà!
Thu Vũ Miên Miên
Một thợ săn cao lớn mang dòng m.á.u lai, cưỡi ngựa đi từ phía sau và nhìn thấy chúng tôi.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, suy nghĩ một chút rồi tiến về phía tôi.
Chắc anh ấy tưởng tôi bị Quân Diệp Lâm bắt làm tù binh?
Chắc anh ấy định đến cứu tôi?
Tôi ra hiệu cho anh ấy: Đi mau, đi mau, đừng quan tâm đến tôi.
Anh chàng thợ săn con lai này chắc không hiểu ý tôi, anh ấy xuống ngựa đi về phía tôi, thậm chí còn đưa tay ra.
Nhưng anh thì không bỏ qua cho bất kỳ thợ săn nào.
Chúng tôi vừa đi được một đoạn thì gặp một thợ săn đang nghỉ ngơi.
Thợ săn nhìn thấy anh và tôi từ xa, có chút nghi ngờ, nhưng không tấn công mà định bỏ đi.
Quân Diệp Lâm dừng bước, đặt hai chiếc ba lô xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thợ săn mặc đồ đen.
Nguy hiểm!
Tôi vội vàng ra hiệu cho thợ săn, bảo anh ấy chạy nhanh đi.
Quân Diệp Lâm đã lao tới với tốc độ cực nhanh, xé “phịch” một tiếng, thợ săn còn chưa kịp né tránh đã bị xé mất miếng dán đánh dấu.
Anh giơ miếng dán lên, xoay người một cách đầy phong độ, vẫy tay với tôi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Điện thoại vang lên âm báo: [Thợ săn số 10 bị loại, số lượng thợ săn lại giảm một.]
Tôi cười tươi như hoa, vỗ tay: “Giỏi quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một lát sau, tôi ngừng cười, dùng điện thoại gửi lệnh cho các thợ săn: [Tất cả mọi người, trước khi buff bất tử của Quân Diệp Lâm biến mất, hễ gặp anh ta thì phải tránh xa ra.]
Chúng tôi tiếp tục đi từ rìa bản đồ vào trung tâm.
Trên đường đi, chúng tôi gặp vài thợ săn đang thay ngựa, uống nước, đều bị anh “tiêu diệt” gọn gàng.
Tôi đi theo sau anh, giả vờ làm một fan hâm mộ cuồng nhiệt, nhưng trong lòng thì đang gào thét: Mẹ kiếp! Bà đây phải trả thù cho đàn em của bà!
Thu Vũ Miên Miên
Một thợ săn cao lớn mang dòng m.á.u lai, cưỡi ngựa đi từ phía sau và nhìn thấy chúng tôi.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, suy nghĩ một chút rồi tiến về phía tôi.
Chắc anh ấy tưởng tôi bị Quân Diệp Lâm bắt làm tù binh?
Chắc anh ấy định đến cứu tôi?
Tôi ra hiệu cho anh ấy: Đi mau, đi mau, đừng quan tâm đến tôi.
Anh chàng thợ săn con lai này chắc không hiểu ý tôi, anh ấy xuống ngựa đi về phía tôi, thậm chí còn đưa tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro