Thợ Săn Phù Thủy

Chương 4

Triều Dao

2025-03-22 21:17:15

Tôi nghiến răng chửi thầm một tiếng.

Thảo nào đạo diễn bắt chúng tôi phải cưỡi ngựa, thì ra khách mời có nhiều cách để “trị” thợ săn như vậy!

Sức lực của tôi và anh ta quá chênh lệch, nếu gặp phải, tôi không được phép tấn công, quá nguy hiểm.

Nhìn theo bóng lưng của Cố Thanh, tôi gọi với theo họ.

Tôi phải ẩn mình.

Tôi thay bộ đồ khách mời của Cố Thanh, đổi sang cây cung nhỏ, nhét bộ đồ phù thủy và cây cung lớn vào chiếc ba lô to tướng.

Xong xuôi, tôi đang rửa sạch dấu vết của mũi tên còn sót lại trên tay bên bờ hồ.

Phía sau vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông: “Này, cô có thấy Cố Thanh không? Anh ấy bị thợ săn số mấy loại vậy?”

Tôi quay đầu lại, ánh nắng chiếu ngược khiến tôi không nhìn rõ.

Chỉ thấy một chàng trai cao lớn, đẹp trai, đường nét khuôn mặt rất nam tính.

Quân Diệp Lâm!

Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta ngoài đời, đúng là đẹp trai thật.

Bỗng nhiên anh ta lùi lại một bước, nhíu mày nghi hoặc: “Cô là ai? Tôi chưa từng gặp cô trong số khách mời.” 

Tôi nở nụ cười ngọt ngào: “Chào anh, có một khách mời vừa vào đã bị thương, tôi là người được bổ sung vào phút chót, cứ gọi tôi là Tiểu Cửu nhé.”

Khán giả trong phòng livestream sôi sục.

[Đừng tin cô ta! Chính cô ta đã loại anh nhà chúng tôi!]

[Ảnh đế ơi, mau gỡ chuông ở cổ chân cô ta xuống! Loại cô ta đi! Cô ta là Thợ săn bí ẩn đó!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Mở to mắt ra, đừng trúng mỹ nhân kế của cô ta...] 

...

Tiếc là anh không có góc nhìn của khán giả.

Anh đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, không nói gì thêm, rồi quay người bỏ đi.

Tôi đuổi theo: “Cho tôi đi cùng anh được không? Tôi sợ đi một mình.”

Ánh mắt anh dừng lại ở những chiếc chuông nhỏ trên cổ chân tôi: “Cô có thể tháo mấy cái chuông này ra không? Nó sẽ thu hút thợ săn đấy.”

Khán giả xem livestream đồng loạt vỗ tay.

Thu Vũ Miên Miên

[Trời ơi, đúng là ảnh đế, tai mắt tinh tường.]

[Đúng đúng đúng, bảo cô ta tháo ra, tháo ra là lộ nguyên hình ngay!]

Tôi cúi đầu xuống, vẻ mặt khó xử, nước mắt lưng tròng: “Đây... là kỷ vật duy nhất mà bà nội để lại cho tôi, chúng ta chia tay ở đây đi, tôi không muốn làm liên lụy đến anh.”

Tôi quay người đi, khẽ lau nước mắt.

Bỗng nhiên trên vai nhẹ bẫng, chiếc ba lô đã bị anh ta lấy mất: “Để tôi đeo giúp cô.”

Khán giả trước màn hình đồng loạt “hộc máu”.

[Phụt... tôi hộc m.á.u c.h.ế.t mất!!!]

[Má ơi, tức c.h.ế.t tôi rồi!]

[Cô ta đúng là yêu nữ mà.]

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thợ Săn Phù Thủy

Số ký tự: 0