Thợ Săn Cao Cấp

Chương 7

Thập Lạng Tương Tư

2025-03-18 11:01:05

Đôi môi mỏng của anh ta sát bên tai tôi, hơi thở nóng ấm phả vào da.

 

Nhưng đây không phải thì thầm, mà là cố ý nói cho mọi người xung quanh cùng nghe.

 

Tôi luống cuống đáp lại:

 

"Tôi thấy mùi này rất hợp với anh nên mới mua, thích là tốt rồi."

 

Anh ta hơi rời xa tôi, ánh mắt lướt qua đầy ẩn ý:

 

"Thật sao?"

 

Anh ta nghi ngờ gì sao?

 

Không nói thêm gì nữa, anh ta xoay người bước về phía quầy nướng BBQ, chen vào đám đông đang vây quanh dàn nướng, lập tức được một nhóm "ong bướm" vây quanh.

 

Tôi bất lực nhìn theo tấm lưng mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ của anh ta, nhận ra một vấn đề:

 

Tôi thực sự sẽ rung động với anh ta.

 

Khoảnh khắc anh ta đến gần, nhịp tim hỗn loạn của tôi không thể nói dối.

 

Nhưng tôi cũng đủ tỉnh táo để hiểu rằng, anh ta mãi mãi sẽ như vậy—không chút lưu luyến, dễ dàng hòa mình vào đám đông, không thể cho tôi cảm giác an toàn mà tôi mong muốn.

 

Thôi bỏ đi.

 

Tin nhắn WeChat

Điện thoại rung lên, WeChat báo tin nhắn từ Giang Đạc:

 

 "Trong mắt cô, tôi rất lẳng lơ à?"

 

Hả?

 

Tôi không hiểu, bèn gửi lại một dấu "?".

 

 "Nước hoa này, mùi rất thu hút ong bướm."

 

"Thiếu gia có hiểu lầm gì về bản thân không? Anh không thu hút ong bướm chắc?"

 

Anh ta im lặng vài giây, rồi gửi đến sáu dấu chấm (......).

 

Tôi không chắc anh ta có phải đang không vui hay không, liền ngẩng đầu nhìn anh ta.

 

Ai ngờ anh ta vừa xoay người, bắt gặp ánh mắt tôi, đã lập tức bật cười.

 

Nụ cười ấy rất tự nhiên, không chút che giấu.

 

Rõ ràng tâm trạng cực kỳ tốt.

 

Anh ta sải bước về phía tôi, đưa một xiên thịt nướng đến trước mặt:

 

"Vậy cô là ong, hay là bướm?"

 

Tôi cúi đầu cắn một miếng thịt, giọng mơ hồ:

 

"Hả?"

 

Giang Đạc bỗng vươn tay về phía tôi.

 

Tôi hoảng hốt lùi lại, nhưng anh ta đã nhanh chóng dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vệt dầu mỡ bên má tôi.

 

"Dính lên mặt rồi."

 

Chết tiệt, sao anh ta lại quyến rũ như vậy chứ?!

 

Tôi cố gắng kìm nén sự ngại ngùng, cầm ly nước trên bàn uống một hơi, mùi vị ngọt ngào, không giống rượu, rất dễ uống.

 

"Tôi không phải ong cũng chẳng phải bướm, tôi là mèo hoa, được chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Có vẻ tôi đã làm thiếu gia nghẹn lời, anh ta im lặng vài giây, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc ly trên tay tôi.

 

Tôi nhìn sang bàn, tìm được chai rượu có màu tương tự, lại rót thêm một ly nữa.

 

Nhưng vừa cầm ly lên định uống, tay tôi đã bị giữ chặt.

 

Giọng anh ta thấp, khàn, dường như pha chút men say:

 

"Của tôi."

 

"Cái gì của anh? Đừng keo kiệt như thế chứ, chỉ là một ly rượu thôi mà."

 

Nói xong, tôi lại ngửa đầu uống cạn ly thứ hai.

 

Giang Đạc thu tay lại, cười khẽ:

 

"Tôi không keo kiệt, tùy cô uống. Nhưng đây là champagne, nặng hơn bia nhiều đấy. Cô không uống được rượu, đừng có uống đến mức phát điên."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Ở đây đông người thế này, tôi cũng không muốn làm trò, đành miễn cưỡng đặt ly xuống.

 

Anh ta cười càng vui vẻ, chậm rãi nhấc ly của tôi lên, tự mình rót một ly, chậm rãi nhấp một ngụm.

 

Anh ta điên rồi à?!

 

Đây là cái ly tôi vừa uống mà?!

 

Quá mức khiêu khích!

 

Tôi run lên một chút, chỉ vào ly của anh ta:

 

"Của tôi."

 

Anh ta nhướng mày, mắng nhẹ:

 

"Cướp hả? Là tôi vừa cho cô mượn thôi. Cô quên rồi à? Chẳng phải cô nói tôi keo kiệt sao, tôi mới để cô uống đấy."

 

Tôi không cần soi gương cũng biết mặt mình đang đỏ bừng.

 

Hóa ra… cái ly này vốn là của anh ta.

 

Không trách được lúc nãy anh ta ngăn tôi uống.

 

"Mặt đỏ rồi."

 

Giọng anh ta rất gần.

 

Tôi ngước lên, liền thấy anh ta cúi người xuống.

 

Chiếc ly rượu lạnh buốt được anh ta nhẹ nhàng áp lên má tôi.

 

Không khí mờ ám như đang lên men, trộn lẫn với men rượu, khiến cả nhịp thở cũng hỗn loạn.

 

Tửu lượng của tôi đúng là chẳng đáng kể.

 

Rượu champagne ngon quá, tôi uống đến quên mất nó cũng là rượu. Chỉ hai ly thôi mà chẳng bao lâu sau, đầu óc tôi bắt đầu chếnh choáng.

 

Tìm được Giang Huyền, cô ấy chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ rực như bị thiêu đốt của tôi liền biết tôi đã say bí tỉ.

 

Cô ấy vội vàng dìu tôi lên tầng hai.

 

Nơi này rất yên tĩnh, những người đến dự tiệc đều hiểu rõ không được tùy tiện bước vào không gian riêng tư của chủ nhà.

 

Sau khi đỡ tôi vào phòng, hơi rượu bốc lên đầu, tôi bắt đầu làm loạn.

 

"Mỹ nhân như này đã xinh đẹp lại còn giàu có, hay là theo ta đi, ta lợi hại lắm, đảm bảo mỗi ngày đều khiến em sung sướng!"

 

Nói xong, tôi liền ôm lấy mặt Giang Huyền, định hôn cô ấy.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thợ Săn Cao Cấp

Số ký tự: 0