Chương 10
Thập Lạng Tương Tư
2025-03-18 11:01:05
Giọng anh ta vẫn rất bình thường.
Bước vào, tôi nhận ra anh ta đã tắm xong, mặc áo choàng tắm, đang ngồi trên sofa, cầm điện thoại xem gì đó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trên bàn là ly rượu, đã uống hơn nửa.
Đến gần hơn, tôi phát hiện màn hình điện thoại của anh ta là khung chat của chúng tôi.
Anh ta tắt màn hình, đặt úp điện thoại xuống bàn, cầm lấy ly rượu:
"Có chuyện gì?"
"Tôi… tôi say rượu làm loạn, xin lỗi."
Anh ta nhấp một ngụm rượu, mắt không rời tôi: "Còn gì nữa?"
"Tôi… cố ý trêu chọc anh, cũng xin lỗi."
Giang Đạc rũ mắt, giọng nhẹ tênh:
"Là tôi trêu chọc cô trước, cô xin lỗi gì chứ. Còn gì nữa?"
Anh ta không tức giận, không để tâm, như thể chuyện này chẳng hề quan trọng.
Chắc hẳn với "vua đào hoa" như anh ta, đây chẳng là gì to tát.
Lòng tôi thoáng nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút hụt hẫng.
Tôi hít sâu, nói khẽ: "Hết rồi, tóm lại là xin lỗi anh."
Giang Đạc cuối cùng cũng chịu nhìn tôi.
Anh ta từ trên xuống dưới quan sát tôi, như thể muốn nhìn thấu tôi.
Anh ta cười khẽ, giọng trầm thấp:
"Quả nhiên, ước nguyện mà nói ra thì không linh nữa."
Có lẽ vậy.
Tôi không đáp lại.
Nhưng đột nhiên, tôi nhận ra sắc mặt anh ta thay đổi.
Biểu cảm vừa rồi vẫn còn bình tĩnh, bây giờ lại đột ngột trở nên tăm tối, đôi mắt đỏ rực, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi sợ hãi lùi lại hai bước.
"Chu Dã Tĩnh."
Giọng anh ta khàn đặc, từng chữ như đè nặng lên tôi.
"Lần đầu tiên có người chơi tôi như vậy, cô có biết không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Huyền đã cho cô bao nhiêu lá gan mà dám làm thế?"
Không đợi tôi phản ứng, anh ta vươn tay kéo mạnh, tôi mất thăng bằng, ngã ngồi lên đùi anh ta.
Tôi hoảng hốt chống tay lên vai anh ta, đầu óc trống rỗng.
Tôi làm gì có cơ hội chống lại sức lực của anh ta!
Có lẽ anh ta nhận ra tôi đang run rẩy, bàn tay siết chặt dần nới lỏng một chút.
Anh ta cúi đầu, giọng nói kề sát bên tai tôi:
"Vậy nên, cô vốn dĩ không thích tôi?"
"Chỉ là do Giang Huyền nhờ cô lừa tôi?"
Tôi cảm thấy tội lỗi, tự trách bản thân, không dám ngẩng đầu lên.
"Xin lỗi…"
Anh ta không thèm nhìn tôi thêm, chỉ hét lên một tiếng:
"Cút!"
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy nặng nề, nhanh chóng rời khỏi vòng tay Giang Đạc, không dám nhìn lại, quay người bước đi.
Ngay khi tôi vừa rẽ ngoặt, tiếng ly thủy tinh vỡ vụn vang lên từ trong phòng.
Rồi lại là một tiếng mắng nhiếc: "Bảo cô cút, cô thật sự đi rồi à, đồ lừa đảo!"
Điên rồi sao? Sao có thể như vậy được, thiếu gia lại có thể tức đến mức khóc? Làm sao tôi có thể tiếp tục ở lại khi thấy anh ta như vậy?
Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác trong lòng. Khi vừa ra đến hành lang, tôi vô tình đụng phải Giang Huyền, cô ấy vội vàng bước ra, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng:
"Sợ c.h.ế.t đi được, tôi tưởng anh trai đã lôi cậu đi làm gì rồi, mau nhanh lên, tôi đưa cậu về trường."
Giang Huyền nắm tay tôi vội vàng kéo xuống cầu thang, bước đi như thể rất gấp.
Dưới lầu, mọi người vẫn đang chơi rất vui, có vẻ như họ chưa có ý định kết thúc. Chúng tôi vẫn bị chào hỏi khi đi qua.
Chiếc Ferrari đỏ rực lao nhanh qua bóng đêm, tiếng động cơ vàng vọng khiến tâm trạng tôi bình tĩnh lại.
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc im lặng.
Giang Huyền mới bắt đầu trò chuyện với tôi.
"Thực ra tôi thừa nhận, tôi có cảm tình với Giang Đạc. Nhưng tôi lại không dám ở bên anh ta. Tôi sợ rằng mình sẽ lún sâu vào, nhưng anh ta có thể dễ dàng rời đi như không có gì. Và cuộc gặp gỡ của chúng tôi, ngay từ đầu đã chứa đầy toan tính, anh ta chắc chắn cũng không thể không để tâm."
Giang Huyền vừa lái xe vừa thở dài, tay thỉnh thoảng gõ nhẹ trên vô lăng, cơ thể lắc lư theo nhạc, cười thật tươi, nói:
"Tùy cậu thôi, tôi luôn ủng hộ cậu. Nhưng tôi phải nói thật là, anh tôi đối với cậu không giống với ai cả, anh ta quả thực có lăng nhăng, cái này tôi không có nói sai đâu. Anh ấy từ cấp hai đã bắt đầu yêu đương rồi, đến cấp ba còn cùng lúc yêu vài người. Những cô bạn gái của anh ấy biết nhau hết, và không có cãi vã gì, phải công nhận anh ấy có mức độ đỉnh cao thật. Chưa yêu cũng tốt! Quả nhiên, cậu là người tôi chọn, sẽ không bị vẻ ngoài của anh ta làm mê hoặc đâu!"
Tôi ngồi bên cạnh, cảm nhận được lời nói của Giang Huyền như một làn sóng nhỏ nhẹ nhàng trong tâm trí tôi, nhưng không thể gạt bỏ cảm giác bối rối.
Bước vào, tôi nhận ra anh ta đã tắm xong, mặc áo choàng tắm, đang ngồi trên sofa, cầm điện thoại xem gì đó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trên bàn là ly rượu, đã uống hơn nửa.
Đến gần hơn, tôi phát hiện màn hình điện thoại của anh ta là khung chat của chúng tôi.
Anh ta tắt màn hình, đặt úp điện thoại xuống bàn, cầm lấy ly rượu:
"Có chuyện gì?"
"Tôi… tôi say rượu làm loạn, xin lỗi."
Anh ta nhấp một ngụm rượu, mắt không rời tôi: "Còn gì nữa?"
"Tôi… cố ý trêu chọc anh, cũng xin lỗi."
Giang Đạc rũ mắt, giọng nhẹ tênh:
"Là tôi trêu chọc cô trước, cô xin lỗi gì chứ. Còn gì nữa?"
Anh ta không tức giận, không để tâm, như thể chuyện này chẳng hề quan trọng.
Chắc hẳn với "vua đào hoa" như anh ta, đây chẳng là gì to tát.
Lòng tôi thoáng nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút hụt hẫng.
Tôi hít sâu, nói khẽ: "Hết rồi, tóm lại là xin lỗi anh."
Giang Đạc cuối cùng cũng chịu nhìn tôi.
Anh ta từ trên xuống dưới quan sát tôi, như thể muốn nhìn thấu tôi.
Anh ta cười khẽ, giọng trầm thấp:
"Quả nhiên, ước nguyện mà nói ra thì không linh nữa."
Có lẽ vậy.
Tôi không đáp lại.
Nhưng đột nhiên, tôi nhận ra sắc mặt anh ta thay đổi.
Biểu cảm vừa rồi vẫn còn bình tĩnh, bây giờ lại đột ngột trở nên tăm tối, đôi mắt đỏ rực, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi sợ hãi lùi lại hai bước.
"Chu Dã Tĩnh."
Giọng anh ta khàn đặc, từng chữ như đè nặng lên tôi.
"Lần đầu tiên có người chơi tôi như vậy, cô có biết không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Huyền đã cho cô bao nhiêu lá gan mà dám làm thế?"
Không đợi tôi phản ứng, anh ta vươn tay kéo mạnh, tôi mất thăng bằng, ngã ngồi lên đùi anh ta.
Tôi hoảng hốt chống tay lên vai anh ta, đầu óc trống rỗng.
Tôi làm gì có cơ hội chống lại sức lực của anh ta!
Có lẽ anh ta nhận ra tôi đang run rẩy, bàn tay siết chặt dần nới lỏng một chút.
Anh ta cúi đầu, giọng nói kề sát bên tai tôi:
"Vậy nên, cô vốn dĩ không thích tôi?"
"Chỉ là do Giang Huyền nhờ cô lừa tôi?"
Tôi cảm thấy tội lỗi, tự trách bản thân, không dám ngẩng đầu lên.
"Xin lỗi…"
Anh ta không thèm nhìn tôi thêm, chỉ hét lên một tiếng:
"Cút!"
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy nặng nề, nhanh chóng rời khỏi vòng tay Giang Đạc, không dám nhìn lại, quay người bước đi.
Ngay khi tôi vừa rẽ ngoặt, tiếng ly thủy tinh vỡ vụn vang lên từ trong phòng.
Rồi lại là một tiếng mắng nhiếc: "Bảo cô cút, cô thật sự đi rồi à, đồ lừa đảo!"
Điên rồi sao? Sao có thể như vậy được, thiếu gia lại có thể tức đến mức khóc? Làm sao tôi có thể tiếp tục ở lại khi thấy anh ta như vậy?
Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác trong lòng. Khi vừa ra đến hành lang, tôi vô tình đụng phải Giang Huyền, cô ấy vội vàng bước ra, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng:
"Sợ c.h.ế.t đi được, tôi tưởng anh trai đã lôi cậu đi làm gì rồi, mau nhanh lên, tôi đưa cậu về trường."
Giang Huyền nắm tay tôi vội vàng kéo xuống cầu thang, bước đi như thể rất gấp.
Dưới lầu, mọi người vẫn đang chơi rất vui, có vẻ như họ chưa có ý định kết thúc. Chúng tôi vẫn bị chào hỏi khi đi qua.
Chiếc Ferrari đỏ rực lao nhanh qua bóng đêm, tiếng động cơ vàng vọng khiến tâm trạng tôi bình tĩnh lại.
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc im lặng.
Giang Huyền mới bắt đầu trò chuyện với tôi.
"Thực ra tôi thừa nhận, tôi có cảm tình với Giang Đạc. Nhưng tôi lại không dám ở bên anh ta. Tôi sợ rằng mình sẽ lún sâu vào, nhưng anh ta có thể dễ dàng rời đi như không có gì. Và cuộc gặp gỡ của chúng tôi, ngay từ đầu đã chứa đầy toan tính, anh ta chắc chắn cũng không thể không để tâm."
Giang Huyền vừa lái xe vừa thở dài, tay thỉnh thoảng gõ nhẹ trên vô lăng, cơ thể lắc lư theo nhạc, cười thật tươi, nói:
"Tùy cậu thôi, tôi luôn ủng hộ cậu. Nhưng tôi phải nói thật là, anh tôi đối với cậu không giống với ai cả, anh ta quả thực có lăng nhăng, cái này tôi không có nói sai đâu. Anh ấy từ cấp hai đã bắt đầu yêu đương rồi, đến cấp ba còn cùng lúc yêu vài người. Những cô bạn gái của anh ấy biết nhau hết, và không có cãi vã gì, phải công nhận anh ấy có mức độ đỉnh cao thật. Chưa yêu cũng tốt! Quả nhiên, cậu là người tôi chọn, sẽ không bị vẻ ngoài của anh ta làm mê hoặc đâu!"
Tôi ngồi bên cạnh, cảm nhận được lời nói của Giang Huyền như một làn sóng nhỏ nhẹ nhàng trong tâm trí tôi, nhưng không thể gạt bỏ cảm giác bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro