Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam - Phụng Hiếu Nam Thần
Người yêu nghèo...
Phụng Hiếu Nam Thần
2025-03-07 10:15:49
Gõ chữ: Nhiệt Không Độ
Ngay sau đó, Trình Cẩn nói với mẹ rằng Ôn Kiều học rất giỏi, vẫn luôn là sinh viên đứng đầu lớp, hơn nữa cũng rất chăm chỉ nỗ lực, là một người tự lập tự cường, ở bên anh không phải vì tiền, mà là vì quá yêu anh.
Bởi vì quá yêu anh, cho nên học tập càng thêm nổ lực khắc khổ, sau này muốn giúp đỡ anh, giúp công ty phát triển hơn.
Tóm lại, ở trong miệng Trình Tấn, Ôn Kiều trở thành một chàng trai vì tình yêu cống hiến hết cả, điên cuồng muốn giúp đỡ Trình Tấn.
Thậm chí Trình Tấn còn nghĩ đến việc sau này Ôn Kiều chuẩn bị nghiên cứu cái gì, chính là trí tuệ nhân tạo, mặc dù Trình Tấn không quen thuộc với trí tuệ nhân tạo nhưng cũng không gây trở ngại cho anh tìm một cái cớ, tương lai nếu Ôn Kiều có bản lĩnh, có thể nghiên cứu cái khác, anh tin rằng mẹ anh sẽ không để ý. Hiện tại quan trọng phải nói cụ thể, ra vẻ đáng tin một chút.
Mẹ Trình nghe vậy thì ngẩn người, bà nghĩ nếu Ôn Kiều hữu dụng như vậy, ở bên Trình tấn không phải là không được, khoa học kỹ thuật sao, nghe có vẻ rất tân tiến. Bà nhìn về phía Ôn Kiều: "Đây đều là sự thật?"
Mặt Ôn Kiều tái mét nhưng cố gắng chống đỡ nở nụ cười, cam đoan với mẹ Trình: "Đúng vậy, chỉ cần có thể giúp được Trình Tấn, con cảm thấy rất mỹ mãn."
Trong lòng cậu thầm cân nhắc, nếu không mình đổi mục tiêu đi, ở bên Trình Tấn sao lại khó khăn như vậy.
Tiễn mẹ Trình đi, Ôn Kiều cẩn thận hỏi: "Trình Tấn, những lời anh nói trước đó..."
Trình Tấn xoa đầu cậu, cười nói: "Đừng lo, anh chỉ nói cho mẹ anh nghe thôi, bà ấy muốn tìm người môn đăng hộ đối cho anh, nói như vậy chuyện chúng ta sẽ đễ dàng hơn không ít. Hơn nữa, thời gian vẫn còn sớm, đến lúc em học lên cao học nghiên cứu gì đó, bọn họ cũng đã sớm tiếp nhận rồi."
Ôn Kiều nhẹ nhàng thở ra.
"Tuy nhiên," Trình Tấn lại nói: "Anh đã nói vậy, khó đảm bảo mẹ anh không tìm một người chuyên nghiệp tới kiểm tra việc học của em, cho nên ít nhất ở việc học, em không được lười biếng, các phương diện khác cũng học thêm một ít, có thể không?"
"Như vậy sau khi tốt nghiệp, em có thể đến công ty Trình gia đi làm."
Trình Tấn nói rất có lý, Ôn Kiều gật đầu, từ nhỏ thành tích của cậu đã ưu tú, cấp ba vẫn luôn đúng đầu, tới tới đại học vẫn vậy, học tập với cậu mà nói không quá khó. Nhưng cậu học như vậy là có mục đích, là phải có vốn liếng thì mới tìm được đối tượng tốt.
Không thể không nói, nếu cậu ấy đi đúng hướng, tâm tư đặt ở việc học, nói không chừng sẽ thật sự đạt được thành tựu.
Coi như tạm thời giải quyết được chuyện của mẹ Trình, Ôn Kiều nhất thời cũng trở nên khẩn trương, đến gặp Trình Tấn cũng không phải chỉ nói chuyện yêu đương, đem không ít sách chuyên ngành của mình theo, còn mua không ít sách vở liên quan, Trình Tấn ở một bên làm việc, cậu ở một bên quan sát. Thỉnh thoảng mẹ Trình ghé qua thấy được, đối với Ôn Kiều càng thêm hài lòng, trong lúc nói chuyện, Ôn Kiều càng có thêm động lực học tập.
Mà Trình Tấn cũng không rảnh rỗi, đối với sự vụ công ty, anh cố gắng tiếp thu, biết đâu ở thế giới khác lại hữu dụng.
Nói cách khác, nếu thế giới tiếp theo là thế giới ở cổ đại, anh không muốn tiếp tục theo con đường khoa cử, quá tốn thời gian, nếu có cách khác có thể kiếm tiền, cải thiện gia cảnh thì cũng không tệ.
Tóm lại, học thêm ít kỹ năng chưa bao giờ là sai.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Triệu Vân Thụy lại lần nữa xuất hiện ở trường học, đối với việc trở lại của Triệu Vân Thụy, độ thảo luận không cao như trước, chỉ là Triệu Vân Thụy muốn giành được hảo cảm của những người xung quanh không dễ dàng như vậy.
Dù sao thì không ai muốn có một người thủ đoạn độc ác như vậy ở bên cạnh, biết đâu một ngày nào đó hai người tranh chấp, đối phương lại hãm hại mình.
Triệu Vân Thụy không thèm giả bộ dáng vẻ bạn học có quan hệ tốt với Ôn Kiều nữa, khôi phục tính cách kiêu căng ban đầu, đối với người khác đều xa cách.
Đồng thời, cậu ta cũng không tìm Ôn Kiều gây chuyện.
Nhưng Ôn Kiều vẫn không thả lỏng, nếu không phải Trình Tấn nhiều lần thể hiện bản thân chỉ thích người lương thiện, thì chuyện lần trước Triệu Vân Thụy hại cậu cũng không dễ bỏ qua như vậy. Như vậy cũng tốt, Triệu Vân Thụy cũng rất kích động khi biết cậu với Trình Tấn bên nhau, điều này chứng minh cậu ta trong lòng để ý, như vậy chỉ cần cậu sống tốt, Triệu Vân Thụy liền cảm thấy không thoải mái.
Nếu đã vậy, miễn cưỡng cũng xem như đã báo được thù.
Cậu nghĩ vậy cũng không sai, Ôn Kiều mỗi ngày đều vui vẻ, cuộc sống tốt đẹp phong phú, ban ngày đi học, là tay già đời trong mắt học sinh ưu tú, bạn học cũng đánh giá cao cậu, mỗi chiều tan học Trình Tấn đều tới đón cậu, trong lòng Triệu Vân Thụy khó chịu phát điên. Rõ ràng Ôn Kiều là người tâm địa độc ác, đời trước cậu ta gây ra nhiều chuyện như vậy, sao bây giờ có thể sống hạnh phúc như thế!
Biểu tình Triệu Vân Thụy dần trở nên dữ tợn, cuối cùng, cậu ta bình tĩnh lại.
Nếu đã như vậy, những gì Ôn Kiều nợ cậu ta kiếp trước, cậu ta sẽ đòi lại hết.
Cậu ta chỉ trả lại nhưng gì Ôn Kiều làm với cậu ta mà thôi, cậu ta không làm gì sai cả.
Ôn Kiều không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Trình Tấn, đặc biệt là sau khi cậu cùng mẹ cậu dọn tới căn nhà mà Trình Tấn giao cho. Mẹ cậu không giống với cậu, bà không thích lợi dụng người khác, cũng không thích con trai mình dựa vào cách này để ở nhà người khác, cho dù cậu viện cớ bao nhiêu, mẹ cậu cũng không nghe, hai người vì thế mà cãi nhau một trận, thậm chí mẹ cậu còn đánh cậu một bạt tai.
Cuối cùng vẫn không lay chuyển được cậu, mẹ Ôn đành phải dọn sang đây.
Con trai bà nói không sai, là bà vô dụng, làm hại con trai ở trong trường bị coi thường, cái gì cũng phải dựa vào mình tự tranh giành, hiện tại căn nhà ở khu ổ chuột này, đã nhỏ lại còn dơ bẩn, rất ít người trẻ tuổi ở lại chỗ này.
Cũng may Trình Tấn kịp thời nhận ra suy nghĩ của mẹ Ôn, nói chuyện tử tế với mẹ Ôn, biết hai người thật sự nghiêm túc ở bên nhau, mẹ Ôn cũng dần buông xuống. Cuối cùng, mẹ Ôn không đến công ty Trình Tấn làm việc mà tự tìm việc trả tiền thuê phòng mỗi tháng.
Có mẹ mình ở đây, Ôn Kiều cũng không đến nổi ngày nào cũng tìm Trình Tấn, hơn nữa hiện tại công việc của Trình Tấn ngày càng nặng, thỉnh thoảng cũng sẽ đi công tác.
Cho nên hôm nay, sau khi được tài xế đón, Ôn Kiều nghe lời mẹ nói xuống lầu mua một bình nước tương, sau đó bị một đám người chặn trong hẻm nhỏ, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Trời cũng đã tối, đám người kia lại cách cậu hơi xa, cậu nhìn không rõ, chỉ nghe được tiếng nói: "Mày là Ôn Kiều?"
Giọng nói này có chút quen tai.
"Muốn gặp được mày cũng thật khó mà, mỗi ngày đều có xe đưa đón, không ra khỏi cửa." Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên: "Kết quả không phải vẫn để tụi tao chặn được mày hay sao?"
Đám người dần dần tiến lại gần cậu, nhìn là biết bọn họ không có ý tốt.
Ôn Kiều không hề giao động, bình tĩnh nói: "Lưu Tam, mày muốn bị đánh phải không?"
Người nọ tức khắc bật cười, lập tức đến gần Ôn Kiều, giọng điệu cũng thay đổi, cười khẽ nói: "Nào dám, mày chuyển nhà rồi, gần đây thế nào?"
Hóa ra những người này đều là người ở khu ổ chuột, trước kia Ôn Kiều cùng đám người này có chút giao dịch, quan hệ hai bên cũng không tệ.
Ôn Kiều hỏi: "Tụi mày đến đây làm gì?"
Lưu Tam nói: "Có người đưa tiền cho tụi tao tới tìm mày làm gì đó rồi quay phim lại. Lúc vừa nghe tên thì liền biết là mày, cho nên tao muốn nhắc nhở mày một chút, sau này cẩn thận hơn."
Trong lòng Ôn Kiều có suy đoán: "Người kia là Triệu Vân Thụy à?"
Lưu Tam giật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng khinh: "Tiểu thiếu gia hiện tại đang ở chỗ kia của chúng ta, mày có muốn đi xem không?"
Ôn Kiều im lặng một lát: "Đã muộn thế này, sao cậu ta còn ở khu ổ chuột?"
Lưu Tam không quan tâm: "Cậu ta đã giao nhiệm vụ cho tụi tao từ sớm rồi, nhưng không phải là lỗi do mày sao, không chặn được mày, cậu ta suốt ngày điện thoại mắng chửi, hôm nay cậu ta trực tiếp đến tìm tụi tao, nói là chúng ta nhất định phải làm cho xong, cậu ta ở bên kia đợi, nếu hoàn thành, sẽ cho tụi tao thêm tiền."
"Cậu ta khoe khoang mình có bao nhiêu tiền, thái độ không khác gì đống phân, cậu ta cũng không thèm điều tra xem chúng ta có quan hệ gì."
"Thế nào, nếu không chúng ta quay một đoạn video ngắn của cậu ta sau đó gửi cho mọi người cùng xem."
Thân là một tên côn đồ, Lưu Tam tự nhiên biết Triệu Vân Thụy muốn loại video này không phải là để cho mình xem, gã cũng biết, Ôn Kiều nhìn như vô hại, nhưng trên thực tế lòng trả thù rất nặng, tích cách cũng xấu xa, gã đề nghị chuyện này, Ôn Kiều không đồng ý mới lạ.
Không đem kẻ hại mình ra tra tấn một lần, Ôn Kiều sao có thể thỏa mãn được.
Không khí yên lặng một chút, sau đó Ôn Kiều đáp ứng: "Được."
Chiếc xe của đám lưu manh này là một chiếc xe cũ, Ôn Kiều ngồi lên xe, chiếc xe chạy về phía khu ổ chuột, hướng về một nhà kho lớn, nơi này chính là căn cứ của bọn họ.
Bọn họ đi vào, cánh cửa sau lưng bị đóng sầm lại.
Ôn Kiều nhìn vào bên trong, hỏi: "Triệu Vân Thụy đâu?"
Đám côn đồ từng người cầm vũ khí lên, Lưu Tam cũng không thèm giả vờ, vẻ mặt dữ tợn nở nụ cười: "Người? Ai?"
Ôn Kiều nói: "Mày thật sự nghe lời Triệu Vân Thụy sao? Đây là hành vị phạm tội đấy."
"Mày thôi đi." Lưu Tam phất tay, cảm thấy có chút buồn cười: "Mày đang giảng pháp luật cho tụi tao à?"
"Ôn Kiều, vốn dĩ anh em tụi tao không muốn làm gì mày, nhưng mà người ta cho tụi tao quá nhiều tiền, thật không có cách khác mà, đành để mày chịu khổ một chút vậy."
Ôn Kiều nói: "Tụi mày đánh không lại tao đâu."
Lưu Tam: "Trước kia đúng là đánh không lại, còn hiện tại mày tay không một tấc sắt, mày còn dám chắc đánh thắng được tụi tao à?" Gã ra hiệu cho Ôn Kiều nhìn vũ khí trên tay bọn họ.
Là con người, bị gậy gộc đánh sao cậu không biết đau chứ?
Gã biết Ôn Kiều rất mạnh, đánh nhau cũng rất giỏi, ở bên ngoài, gã không dám chắc có thể bắt được Ôn Kiều, dù bọn họ cũng người đông thế mạnh, Ôn Kiều không chắc sẽ đánh lại, nhưng chạy trốn vẫn có thể. Phải biết thiếu gia người ta muốn loại video này thì phải bắt được Ôn Kiều, hơn nữa Ôn Kiều ở chỗ mới tốt hơn khu ổ chuột biết bao nhiêu lần, động tĩnh quá lớn cũng không tốt.
Cho nên gã mới nghĩ cách lừa Ôn Kiều.
Bây giờ bị nhốt ở kho hàng, bọn họ nhiều người như vậy, vẫn có thể đánh thắng được Ôn Kiều, nghĩ đến mấy vạn Triệu Vân Thụy bỏ ra, đáng giá! Ôn Kiều cười nhạo một tiếng: "Vậy tụi mày thử xem."
Thử liền thử, Lưu Tam phất tay, lập tức có một đám người vọt lên cùng Ôn Kiều đánh nhau, mà cùng lúc đó, cửa kho hàng đột nhiên vang lên tiếng va chạm mãnh liệt, tất cả mọi người đề hoảng sợ.
Ngay sau đó, cửa kho hàng được mở ra.
Một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát bước vào: "Cảnh sát, không được nhúc nhích."
Vệ sĩ đi tới bên cạnh Ôn Kiều, bảo vệ cậu.
"Mày, mày gọi cảnh sát lúc nào?" Lưu Tam vừa kinh ngạc vừa giận.
Ôn Kiều cong môi: "Tao vừa nhìn thấy mày là đã báo rồi, mày nghĩ là tao bị ngu à?"
Ngay sau đó, Trình Cẩn nói với mẹ rằng Ôn Kiều học rất giỏi, vẫn luôn là sinh viên đứng đầu lớp, hơn nữa cũng rất chăm chỉ nỗ lực, là một người tự lập tự cường, ở bên anh không phải vì tiền, mà là vì quá yêu anh.
Bởi vì quá yêu anh, cho nên học tập càng thêm nổ lực khắc khổ, sau này muốn giúp đỡ anh, giúp công ty phát triển hơn.
Tóm lại, ở trong miệng Trình Tấn, Ôn Kiều trở thành một chàng trai vì tình yêu cống hiến hết cả, điên cuồng muốn giúp đỡ Trình Tấn.
Thậm chí Trình Tấn còn nghĩ đến việc sau này Ôn Kiều chuẩn bị nghiên cứu cái gì, chính là trí tuệ nhân tạo, mặc dù Trình Tấn không quen thuộc với trí tuệ nhân tạo nhưng cũng không gây trở ngại cho anh tìm một cái cớ, tương lai nếu Ôn Kiều có bản lĩnh, có thể nghiên cứu cái khác, anh tin rằng mẹ anh sẽ không để ý. Hiện tại quan trọng phải nói cụ thể, ra vẻ đáng tin một chút.
Mẹ Trình nghe vậy thì ngẩn người, bà nghĩ nếu Ôn Kiều hữu dụng như vậy, ở bên Trình tấn không phải là không được, khoa học kỹ thuật sao, nghe có vẻ rất tân tiến. Bà nhìn về phía Ôn Kiều: "Đây đều là sự thật?"
Mặt Ôn Kiều tái mét nhưng cố gắng chống đỡ nở nụ cười, cam đoan với mẹ Trình: "Đúng vậy, chỉ cần có thể giúp được Trình Tấn, con cảm thấy rất mỹ mãn."
Trong lòng cậu thầm cân nhắc, nếu không mình đổi mục tiêu đi, ở bên Trình Tấn sao lại khó khăn như vậy.
Tiễn mẹ Trình đi, Ôn Kiều cẩn thận hỏi: "Trình Tấn, những lời anh nói trước đó..."
Trình Tấn xoa đầu cậu, cười nói: "Đừng lo, anh chỉ nói cho mẹ anh nghe thôi, bà ấy muốn tìm người môn đăng hộ đối cho anh, nói như vậy chuyện chúng ta sẽ đễ dàng hơn không ít. Hơn nữa, thời gian vẫn còn sớm, đến lúc em học lên cao học nghiên cứu gì đó, bọn họ cũng đã sớm tiếp nhận rồi."
Ôn Kiều nhẹ nhàng thở ra.
"Tuy nhiên," Trình Tấn lại nói: "Anh đã nói vậy, khó đảm bảo mẹ anh không tìm một người chuyên nghiệp tới kiểm tra việc học của em, cho nên ít nhất ở việc học, em không được lười biếng, các phương diện khác cũng học thêm một ít, có thể không?"
"Như vậy sau khi tốt nghiệp, em có thể đến công ty Trình gia đi làm."
Trình Tấn nói rất có lý, Ôn Kiều gật đầu, từ nhỏ thành tích của cậu đã ưu tú, cấp ba vẫn luôn đúng đầu, tới tới đại học vẫn vậy, học tập với cậu mà nói không quá khó. Nhưng cậu học như vậy là có mục đích, là phải có vốn liếng thì mới tìm được đối tượng tốt.
Không thể không nói, nếu cậu ấy đi đúng hướng, tâm tư đặt ở việc học, nói không chừng sẽ thật sự đạt được thành tựu.
Coi như tạm thời giải quyết được chuyện của mẹ Trình, Ôn Kiều nhất thời cũng trở nên khẩn trương, đến gặp Trình Tấn cũng không phải chỉ nói chuyện yêu đương, đem không ít sách chuyên ngành của mình theo, còn mua không ít sách vở liên quan, Trình Tấn ở một bên làm việc, cậu ở một bên quan sát. Thỉnh thoảng mẹ Trình ghé qua thấy được, đối với Ôn Kiều càng thêm hài lòng, trong lúc nói chuyện, Ôn Kiều càng có thêm động lực học tập.
Mà Trình Tấn cũng không rảnh rỗi, đối với sự vụ công ty, anh cố gắng tiếp thu, biết đâu ở thế giới khác lại hữu dụng.
Nói cách khác, nếu thế giới tiếp theo là thế giới ở cổ đại, anh không muốn tiếp tục theo con đường khoa cử, quá tốn thời gian, nếu có cách khác có thể kiếm tiền, cải thiện gia cảnh thì cũng không tệ.
Tóm lại, học thêm ít kỹ năng chưa bao giờ là sai.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Triệu Vân Thụy lại lần nữa xuất hiện ở trường học, đối với việc trở lại của Triệu Vân Thụy, độ thảo luận không cao như trước, chỉ là Triệu Vân Thụy muốn giành được hảo cảm của những người xung quanh không dễ dàng như vậy.
Dù sao thì không ai muốn có một người thủ đoạn độc ác như vậy ở bên cạnh, biết đâu một ngày nào đó hai người tranh chấp, đối phương lại hãm hại mình.
Triệu Vân Thụy không thèm giả bộ dáng vẻ bạn học có quan hệ tốt với Ôn Kiều nữa, khôi phục tính cách kiêu căng ban đầu, đối với người khác đều xa cách.
Đồng thời, cậu ta cũng không tìm Ôn Kiều gây chuyện.
Nhưng Ôn Kiều vẫn không thả lỏng, nếu không phải Trình Tấn nhiều lần thể hiện bản thân chỉ thích người lương thiện, thì chuyện lần trước Triệu Vân Thụy hại cậu cũng không dễ bỏ qua như vậy. Như vậy cũng tốt, Triệu Vân Thụy cũng rất kích động khi biết cậu với Trình Tấn bên nhau, điều này chứng minh cậu ta trong lòng để ý, như vậy chỉ cần cậu sống tốt, Triệu Vân Thụy liền cảm thấy không thoải mái.
Nếu đã vậy, miễn cưỡng cũng xem như đã báo được thù.
Cậu nghĩ vậy cũng không sai, Ôn Kiều mỗi ngày đều vui vẻ, cuộc sống tốt đẹp phong phú, ban ngày đi học, là tay già đời trong mắt học sinh ưu tú, bạn học cũng đánh giá cao cậu, mỗi chiều tan học Trình Tấn đều tới đón cậu, trong lòng Triệu Vân Thụy khó chịu phát điên. Rõ ràng Ôn Kiều là người tâm địa độc ác, đời trước cậu ta gây ra nhiều chuyện như vậy, sao bây giờ có thể sống hạnh phúc như thế!
Biểu tình Triệu Vân Thụy dần trở nên dữ tợn, cuối cùng, cậu ta bình tĩnh lại.
Nếu đã như vậy, những gì Ôn Kiều nợ cậu ta kiếp trước, cậu ta sẽ đòi lại hết.
Cậu ta chỉ trả lại nhưng gì Ôn Kiều làm với cậu ta mà thôi, cậu ta không làm gì sai cả.
Ôn Kiều không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Trình Tấn, đặc biệt là sau khi cậu cùng mẹ cậu dọn tới căn nhà mà Trình Tấn giao cho. Mẹ cậu không giống với cậu, bà không thích lợi dụng người khác, cũng không thích con trai mình dựa vào cách này để ở nhà người khác, cho dù cậu viện cớ bao nhiêu, mẹ cậu cũng không nghe, hai người vì thế mà cãi nhau một trận, thậm chí mẹ cậu còn đánh cậu một bạt tai.
Cuối cùng vẫn không lay chuyển được cậu, mẹ Ôn đành phải dọn sang đây.
Con trai bà nói không sai, là bà vô dụng, làm hại con trai ở trong trường bị coi thường, cái gì cũng phải dựa vào mình tự tranh giành, hiện tại căn nhà ở khu ổ chuột này, đã nhỏ lại còn dơ bẩn, rất ít người trẻ tuổi ở lại chỗ này.
Cũng may Trình Tấn kịp thời nhận ra suy nghĩ của mẹ Ôn, nói chuyện tử tế với mẹ Ôn, biết hai người thật sự nghiêm túc ở bên nhau, mẹ Ôn cũng dần buông xuống. Cuối cùng, mẹ Ôn không đến công ty Trình Tấn làm việc mà tự tìm việc trả tiền thuê phòng mỗi tháng.
Có mẹ mình ở đây, Ôn Kiều cũng không đến nổi ngày nào cũng tìm Trình Tấn, hơn nữa hiện tại công việc của Trình Tấn ngày càng nặng, thỉnh thoảng cũng sẽ đi công tác.
Cho nên hôm nay, sau khi được tài xế đón, Ôn Kiều nghe lời mẹ nói xuống lầu mua một bình nước tương, sau đó bị một đám người chặn trong hẻm nhỏ, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Trời cũng đã tối, đám người kia lại cách cậu hơi xa, cậu nhìn không rõ, chỉ nghe được tiếng nói: "Mày là Ôn Kiều?"
Giọng nói này có chút quen tai.
"Muốn gặp được mày cũng thật khó mà, mỗi ngày đều có xe đưa đón, không ra khỏi cửa." Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên: "Kết quả không phải vẫn để tụi tao chặn được mày hay sao?"
Đám người dần dần tiến lại gần cậu, nhìn là biết bọn họ không có ý tốt.
Ôn Kiều không hề giao động, bình tĩnh nói: "Lưu Tam, mày muốn bị đánh phải không?"
Người nọ tức khắc bật cười, lập tức đến gần Ôn Kiều, giọng điệu cũng thay đổi, cười khẽ nói: "Nào dám, mày chuyển nhà rồi, gần đây thế nào?"
Hóa ra những người này đều là người ở khu ổ chuột, trước kia Ôn Kiều cùng đám người này có chút giao dịch, quan hệ hai bên cũng không tệ.
Ôn Kiều hỏi: "Tụi mày đến đây làm gì?"
Lưu Tam nói: "Có người đưa tiền cho tụi tao tới tìm mày làm gì đó rồi quay phim lại. Lúc vừa nghe tên thì liền biết là mày, cho nên tao muốn nhắc nhở mày một chút, sau này cẩn thận hơn."
Trong lòng Ôn Kiều có suy đoán: "Người kia là Triệu Vân Thụy à?"
Lưu Tam giật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng khinh: "Tiểu thiếu gia hiện tại đang ở chỗ kia của chúng ta, mày có muốn đi xem không?"
Ôn Kiều im lặng một lát: "Đã muộn thế này, sao cậu ta còn ở khu ổ chuột?"
Lưu Tam không quan tâm: "Cậu ta đã giao nhiệm vụ cho tụi tao từ sớm rồi, nhưng không phải là lỗi do mày sao, không chặn được mày, cậu ta suốt ngày điện thoại mắng chửi, hôm nay cậu ta trực tiếp đến tìm tụi tao, nói là chúng ta nhất định phải làm cho xong, cậu ta ở bên kia đợi, nếu hoàn thành, sẽ cho tụi tao thêm tiền."
"Cậu ta khoe khoang mình có bao nhiêu tiền, thái độ không khác gì đống phân, cậu ta cũng không thèm điều tra xem chúng ta có quan hệ gì."
"Thế nào, nếu không chúng ta quay một đoạn video ngắn của cậu ta sau đó gửi cho mọi người cùng xem."
Thân là một tên côn đồ, Lưu Tam tự nhiên biết Triệu Vân Thụy muốn loại video này không phải là để cho mình xem, gã cũng biết, Ôn Kiều nhìn như vô hại, nhưng trên thực tế lòng trả thù rất nặng, tích cách cũng xấu xa, gã đề nghị chuyện này, Ôn Kiều không đồng ý mới lạ.
Không đem kẻ hại mình ra tra tấn một lần, Ôn Kiều sao có thể thỏa mãn được.
Không khí yên lặng một chút, sau đó Ôn Kiều đáp ứng: "Được."
Chiếc xe của đám lưu manh này là một chiếc xe cũ, Ôn Kiều ngồi lên xe, chiếc xe chạy về phía khu ổ chuột, hướng về một nhà kho lớn, nơi này chính là căn cứ của bọn họ.
Bọn họ đi vào, cánh cửa sau lưng bị đóng sầm lại.
Ôn Kiều nhìn vào bên trong, hỏi: "Triệu Vân Thụy đâu?"
Đám côn đồ từng người cầm vũ khí lên, Lưu Tam cũng không thèm giả vờ, vẻ mặt dữ tợn nở nụ cười: "Người? Ai?"
Ôn Kiều nói: "Mày thật sự nghe lời Triệu Vân Thụy sao? Đây là hành vị phạm tội đấy."
"Mày thôi đi." Lưu Tam phất tay, cảm thấy có chút buồn cười: "Mày đang giảng pháp luật cho tụi tao à?"
"Ôn Kiều, vốn dĩ anh em tụi tao không muốn làm gì mày, nhưng mà người ta cho tụi tao quá nhiều tiền, thật không có cách khác mà, đành để mày chịu khổ một chút vậy."
Ôn Kiều nói: "Tụi mày đánh không lại tao đâu."
Lưu Tam: "Trước kia đúng là đánh không lại, còn hiện tại mày tay không một tấc sắt, mày còn dám chắc đánh thắng được tụi tao à?" Gã ra hiệu cho Ôn Kiều nhìn vũ khí trên tay bọn họ.
Là con người, bị gậy gộc đánh sao cậu không biết đau chứ?
Gã biết Ôn Kiều rất mạnh, đánh nhau cũng rất giỏi, ở bên ngoài, gã không dám chắc có thể bắt được Ôn Kiều, dù bọn họ cũng người đông thế mạnh, Ôn Kiều không chắc sẽ đánh lại, nhưng chạy trốn vẫn có thể. Phải biết thiếu gia người ta muốn loại video này thì phải bắt được Ôn Kiều, hơn nữa Ôn Kiều ở chỗ mới tốt hơn khu ổ chuột biết bao nhiêu lần, động tĩnh quá lớn cũng không tốt.
Cho nên gã mới nghĩ cách lừa Ôn Kiều.
Bây giờ bị nhốt ở kho hàng, bọn họ nhiều người như vậy, vẫn có thể đánh thắng được Ôn Kiều, nghĩ đến mấy vạn Triệu Vân Thụy bỏ ra, đáng giá! Ôn Kiều cười nhạo một tiếng: "Vậy tụi mày thử xem."
Thử liền thử, Lưu Tam phất tay, lập tức có một đám người vọt lên cùng Ôn Kiều đánh nhau, mà cùng lúc đó, cửa kho hàng đột nhiên vang lên tiếng va chạm mãnh liệt, tất cả mọi người đề hoảng sợ.
Ngay sau đó, cửa kho hàng được mở ra.
Một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát bước vào: "Cảnh sát, không được nhúc nhích."
Vệ sĩ đi tới bên cạnh Ôn Kiều, bảo vệ cậu.
"Mày, mày gọi cảnh sát lúc nào?" Lưu Tam vừa kinh ngạc vừa giận.
Ôn Kiều cong môi: "Tao vừa nhìn thấy mày là đã báo rồi, mày nghĩ là tao bị ngu à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro