Thiên Kim Thật Làm Mỹ Hầu Vương
Chương 12
Thiếu Nữ Chi Quang
2025-03-28 14:19:57
Đuna tròn mắt nhìn Tôn Tuế Tuế rồi quay đầu nhìn cái cơ thể to lớn của nó.
Tôn Tuế Tuế vỗ vào đầu nó: "Ném đi, chẳng lẽ mày không làm được?"
Nghe vậy, nó vỗ mạnh vào ngực, xoay tròn một vòng 360° rồi nhấc Tôn Tuế Tuế lên, dùng hết sức ném!
Vèo một tiếng, Tôn Tuế Tuế bay qua hàng rào, đáp chính xác vào cành cây.
Tôn Tuế Tuế thoát ra ngoài rồi!
Dưới chân là lối đi của du khách.
Đúng lúc này, Bát Ca xuất hiện.
Nó đến tìm Tôn Tuế Tuế.
Tôn Tuế Tuế nhảy vài bước trên không, túm lấy nó.
Nó giật mình thét lên: "Đồ khốn, ai đấy!"
"Là tao." Tôn Tuế Tuế vuốt lông nó: "Cô bé kia đâu?"
"Là nữ vương à, tao cứ tưởng ma nữ chứ!"
Bát Ca không làm Tôn Tuế Tuế thất vọng, nó đã chọc ghẹo con gái của Chu Nguyệt Hoa, dẫn con bé đến khu rừng tre hẻo lánh nhất.
Giờ vườn thú loạn hết cả lên, nhân viên đang tìm kiếm con gái của Chu Nguyệt Hoa khắp nơi.
Chu Nguyệt Hoa thì đã sợ đến phát điên, ngồi co ro trên ghế ở khu thú dữ, run rẩy không còn chút sức lực.
Tôn Tuế Tuế treo lơ lửng trên cành cây ngay trên đầu bà ta, ẩn mình trong bóng tối quan sát.
Bát Ca cũng đậu bên cạnh, hỏi Tôn Tuế Tuế định làm gì.
Tôn Tuế Tuế ra hiệu cho nó, nó liên tục gật đầu.
Sau đó, nó bắt đầu căng giọng kêu từ trên ngọn cây đen kịt: "Chu Nguyệt Hoa... tôi c.h.ế.t oan quá..."
Vẹt có thể nói tiếng người.
Chu Nguyệt Hoa run lên bần bật, nước mắt chảy ra vì sợ, hoảng hốt nhìn quanh.
"Chu Nguyệt Hoa, bà đã hại c.h.ế.t tôi, tôi hận bà lắm, nếu bà không tự thú, tôi sẽ ăn thịt con gái bà..."
Bát Ca tiếp tục nhại giọng người.
Chu Nguyệt Hoa hoảng loạn hét lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái bóng đen đang treo ngược.
Đó chính là Tôn Tuế Tuế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà ta sợ đến mức tiểu ra quần, toàn thân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, đáy quần ướt đẫm.
"Tiểu thư Tôn Tuế Tuế? Không... Xin lỗi... Làm ơn... Tha cho tôi… tha cho con gái tôi..."
Bà ta phát điên rồi.
Tôn Tuế Tuế bắt đầu đung đưa, cười bằng giọng cười khàn khàn, rùng rợn của khỉ.
Khẹc khẹc khẹc khẹc.
Chu Nguyệt Hoa không chịu nổi nữa, mắt trợn trắng, ngất xỉu tại chỗ.
Tôn Tuế Tuế và Bát Ca đều sững sờ.
Bà ta nhát gan quá nhỉ?
Tôn Tuế Tuế đang định xuống kiểm tra thì nhân viên vườn thú chạy đến, hồ hởi thông báo: "Cô Chu, chúng tôi đã tìm thấy con gái của cô rồi!"
Chu Nguyệt Hoa vẫn nằm bất động, rõ ràng đã sợ đến bán sống bán chết.
Tôn Tuế Tuế lặng lẽ quay trở lại núi khỉ.
Kế hoạch chắc chắn đã thành công, dù sao thì Chu Nguyệt Hoa cũng đã bị dọa ngất xỉu.
Bà ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tôn Tuế Tuế quay lại để báo thù mình.
Chỉ còn chờ xem khi nào bà ta sẽ "tự thú".
Nếu bà ta không tự thú, Tôn Tuế Tuế không ngại đến tận nhà bà ta tìm. Đến lúc đó, một con vẹt đứng ở đầu giường khóc thét lên, xem bà ta có sợ không.
Tôn Tuế Tuế ngồi đợi Chu Nguyệt Hoa tự thú.
Kết quả là đợi ba ngày, chẳng có động tĩnh gì.
Gia đình Tôn Tuế Tuế cũng không đến vườn thú nữa.
“Mỹ Hầu Vương” đang tính toán bước tiếp theo thì Tôn Như Yên đến.
Cô ta đến từ sớm, ăn mặc lộng lẫy, bên cạnh còn có hai vệ sĩ.
Ngoài ra, giám đốc vườn thú cũng đi cùng cô ta.
Nhóm người dừng lại trước núi khỉ.
Giám đốc nhiệt tình giới thiệu với Tôn Như Yên: "Cô Tôn, đây là núi khỉ được yêu thích nhất ở vườn thú chúng tôi. Con khỉ đầu đàn là một con khỉ cái rất kỳ diệu, trăm năm mới có một!"
"Thật sao?" Tôn Như Yên cười như không cười: "Kỳ diệu đến mức nào? Tôi có thể quan sát nó gần hơn không?"
Giám đốc có vẻ khó xử.
Tôn Tuế Tuế vỗ vào đầu nó: "Ném đi, chẳng lẽ mày không làm được?"
Nghe vậy, nó vỗ mạnh vào ngực, xoay tròn một vòng 360° rồi nhấc Tôn Tuế Tuế lên, dùng hết sức ném!
Vèo một tiếng, Tôn Tuế Tuế bay qua hàng rào, đáp chính xác vào cành cây.
Tôn Tuế Tuế thoát ra ngoài rồi!
Dưới chân là lối đi của du khách.
Đúng lúc này, Bát Ca xuất hiện.
Nó đến tìm Tôn Tuế Tuế.
Tôn Tuế Tuế nhảy vài bước trên không, túm lấy nó.
Nó giật mình thét lên: "Đồ khốn, ai đấy!"
"Là tao." Tôn Tuế Tuế vuốt lông nó: "Cô bé kia đâu?"
"Là nữ vương à, tao cứ tưởng ma nữ chứ!"
Bát Ca không làm Tôn Tuế Tuế thất vọng, nó đã chọc ghẹo con gái của Chu Nguyệt Hoa, dẫn con bé đến khu rừng tre hẻo lánh nhất.
Giờ vườn thú loạn hết cả lên, nhân viên đang tìm kiếm con gái của Chu Nguyệt Hoa khắp nơi.
Chu Nguyệt Hoa thì đã sợ đến phát điên, ngồi co ro trên ghế ở khu thú dữ, run rẩy không còn chút sức lực.
Tôn Tuế Tuế treo lơ lửng trên cành cây ngay trên đầu bà ta, ẩn mình trong bóng tối quan sát.
Bát Ca cũng đậu bên cạnh, hỏi Tôn Tuế Tuế định làm gì.
Tôn Tuế Tuế ra hiệu cho nó, nó liên tục gật đầu.
Sau đó, nó bắt đầu căng giọng kêu từ trên ngọn cây đen kịt: "Chu Nguyệt Hoa... tôi c.h.ế.t oan quá..."
Vẹt có thể nói tiếng người.
Chu Nguyệt Hoa run lên bần bật, nước mắt chảy ra vì sợ, hoảng hốt nhìn quanh.
"Chu Nguyệt Hoa, bà đã hại c.h.ế.t tôi, tôi hận bà lắm, nếu bà không tự thú, tôi sẽ ăn thịt con gái bà..."
Bát Ca tiếp tục nhại giọng người.
Chu Nguyệt Hoa hoảng loạn hét lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái bóng đen đang treo ngược.
Đó chính là Tôn Tuế Tuế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà ta sợ đến mức tiểu ra quần, toàn thân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, đáy quần ướt đẫm.
"Tiểu thư Tôn Tuế Tuế? Không... Xin lỗi... Làm ơn... Tha cho tôi… tha cho con gái tôi..."
Bà ta phát điên rồi.
Tôn Tuế Tuế bắt đầu đung đưa, cười bằng giọng cười khàn khàn, rùng rợn của khỉ.
Khẹc khẹc khẹc khẹc.
Chu Nguyệt Hoa không chịu nổi nữa, mắt trợn trắng, ngất xỉu tại chỗ.
Tôn Tuế Tuế và Bát Ca đều sững sờ.
Bà ta nhát gan quá nhỉ?
Tôn Tuế Tuế đang định xuống kiểm tra thì nhân viên vườn thú chạy đến, hồ hởi thông báo: "Cô Chu, chúng tôi đã tìm thấy con gái của cô rồi!"
Chu Nguyệt Hoa vẫn nằm bất động, rõ ràng đã sợ đến bán sống bán chết.
Tôn Tuế Tuế lặng lẽ quay trở lại núi khỉ.
Kế hoạch chắc chắn đã thành công, dù sao thì Chu Nguyệt Hoa cũng đã bị dọa ngất xỉu.
Bà ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tôn Tuế Tuế quay lại để báo thù mình.
Chỉ còn chờ xem khi nào bà ta sẽ "tự thú".
Nếu bà ta không tự thú, Tôn Tuế Tuế không ngại đến tận nhà bà ta tìm. Đến lúc đó, một con vẹt đứng ở đầu giường khóc thét lên, xem bà ta có sợ không.
Tôn Tuế Tuế ngồi đợi Chu Nguyệt Hoa tự thú.
Kết quả là đợi ba ngày, chẳng có động tĩnh gì.
Gia đình Tôn Tuế Tuế cũng không đến vườn thú nữa.
“Mỹ Hầu Vương” đang tính toán bước tiếp theo thì Tôn Như Yên đến.
Cô ta đến từ sớm, ăn mặc lộng lẫy, bên cạnh còn có hai vệ sĩ.
Ngoài ra, giám đốc vườn thú cũng đi cùng cô ta.
Nhóm người dừng lại trước núi khỉ.
Giám đốc nhiệt tình giới thiệu với Tôn Như Yên: "Cô Tôn, đây là núi khỉ được yêu thích nhất ở vườn thú chúng tôi. Con khỉ đầu đàn là một con khỉ cái rất kỳ diệu, trăm năm mới có một!"
"Thật sao?" Tôn Như Yên cười như không cười: "Kỳ diệu đến mức nào? Tôi có thể quan sát nó gần hơn không?"
Giám đốc có vẻ khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro