Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 277
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Gương mặt ông chủ nhà dân cứng lại trong giây lát, giọng điệu hơi mất tự nhiên:
"Thì tôi thấy cậu ta cũng không làm bẩn gì, đồ đạc vẫn sạch sẽ, nên chỉ thay chăn mới rồi xong."
"Chiếc ba lô nhỏ mà ông nói, còn không?"
"Còn! Cả cái điện thoại cũ nữa, tôi sợ cậu ta quay lại tìm nên giữ lại. Nhưng mà cái điện thoại ấy cũ lắm, kiểu dáng rất lỗi thời."
Ông chủ nhanh chóng mang ba lô và điện thoại ra.
Chiếc điện thoại quả thực rất cũ, đến mức không có cả mật khẩu. Sau khi mở lên, trên màn hình chỉ có một dòng chữ:
"Tôi tự sát. Làm phiền ông chủ giúp tôi vận chuyển t.h.i t.h.ể đến…"
Đằng sau là địa chỉ ngọn núi nơi tìm thấy dấu vết của anh ta.
Lê Kiến Mộc lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông chủ.
Một người cẩn thận như ông ta, giữ cả điện thoại suốt bao nhiêu ngày mà không mở ra xem. Nhưng một người tùy tiện như ông ta, lại chẳng buồn dọn dẹp kỹ phòng trọ trước khi đón khách mới.
Cô hờ hững nói:
"Xem ra, khoản tiền thế chấp mà hắn ta đưa thêm, chính là để trả cho ông tiền 'trà nước', nhờ ông giúp một việc rồi."
Ông chủ nhà sắp khóc:
“Tôi đâu có muốn dính vào chuyện này! Lúc đầu cũng chẳng ai nói rõ với tôi cả…”
Tiếp theo là quá trình cảnh sát liên lạc với gia đình người đã khuất và điều tra nguyên nhân Vương Dũng tự sát.
Lê Kiến Mộc cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu như Vương Dũng đã biết chuyện quỷ môn trong núi từ trước, vậy có lẽ anh ta đã cố tình sắp đặt để đưa t.h.i t.h.ể mình vào đó. Nhưng tại sao anh ta lại biết đến điều này? Không phải những tin đồn như vậy chỉ lan truyền trong giới cô hồn dã quỷ thôi sao?
Lê Kiến Mộc thì thầm vài câu với Lê Niên Tây. Anh ta lập tức hiểu ý, bước tới trao đổi với cảnh sát.
Viên cảnh sát trầm ngâm gật đầu:
“Được, nếu có tiến triển gì, chúng tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Cảm ơn đồng chí.” Lê Niên Tây mỉm cười.
“Không có gì, chỉ là làm tròn trách nhiệm thôi.”
Sau đó, nhóm của Lê Kiến Mộc lên chuyến xe buýt đêm, rời khỏi Thiên Thành.
Trải qua hai ngày vất vả di chuyển, lúc chen chúc trên xe khách, lúc lại đứng mỏi nhừ trên tàu hỏa, cuối cùng họ cũng đặt chân tới Bắc Thành.
Ngay khi vừa ra khỏi trạm ga tàu cao tốc, một chiếc xe màu đen đã đợi sẵn. Lương Triết cùng năm cái bình phủ vải đen nhanh chóng lên xe, rời đi.
Lê Kiến Mộc đang định bắt taxi thì Lê Niên Tây đột nhiên lên tiếng:
“Anh cả tôi lái xe tới rồi. Chúng tôi đưa cô về nhé?”
Không đợi cô từ chối, một chiếc SUV màu đen phía trước đã bấm còi.
“Nào, đại sư, lên xe đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Kiến Mộc liếc nhìn hàng dài taxi trước mặt, lại nghe đám tài xế đang tranh thủ hét giá với khách.
Ừm, tuần lễ vàng, không tính đồng hồ, giá chắc chắn chát lắm.
“Được.”
Tiết kiệm chút tiền, về trường còn có bún xào ăn.
Nghĩ tới món bún xào trong căn tin số 5, cô chợt có chút thèm.
Bên cạnh xe, Lê Dịch Nam nhận lấy ba lô mà Lê Niên Tây đưa qua, vừa mở cửa xe vừa cười hỏi:
“Sao em lại gặp được Lê đại sư vậy?”
Lê Niên Tây thoáng nhíu mày:
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
“Lê đại sư? Hai người quen nhau sao?”
Lê Dịch Nam gật đầu:
“Tất nhiên rồi. Huyền học của Lê đại sư rất lợi hại, đoán mệnh, xem tướng, bắt quỷ đều xuất sắc hơn nhiều Huyền Sư có tiếng tăm ngoài kia.” Anh ta dừng một chút rồi cười, “À, cô ấy còn là bạn cùng phòng ký túc xá với Thanh Thanh.”
Ánh mắt Lê Niên Tây hiện lên chút kỳ lạ.
Lê Kiến Mộc và em gái anh ta là bạn cùng phòng? Hai người này đứng cạnh nhau không bị người ta tưởng là chị em sinh đôi sao?
Lê Dịch Nam khởi động xe, lái về hướng đại học Bắc Thành.
Vừa lên xe, Lê Niên Tây bỗng nhớ ra gì đó, liền cúi người về phía ghế phụ, lục tìm trong túi đồ ăn vặt rồi đưa cho Lê Kiến Mộc:
“Đại sư, ăn chút đi.”
Lê Kiến Mộc nhìn túi đồ ăn, mắt khẽ sáng lên nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Cảm ơn.”
Khóe môi Lê Niên Tây cong nhẹ.
Em gái nhà anh ta thích ăn vặt, trên xe bọn họ lúc nào cũng có sẵn đồ ăn.
Lê Dịch Nam nhìn cảnh này qua gương chiếu hậu, cười nói:
“Lão tam, sao em lại gặp được Lê đại sư vậy? Đúng là trùng hợp.”
“Khi làm nhiệm vụ cùng Lương Triết gặp chút chuyện ngoài ý muốn, Lê đại sư là người nhà họ Lương mời tới giúp.”
“Nhà họ Lương?”
Lê Kiến Mộc cắn một miếng chuối sấy khô, lười biếng đáp:
“Là Lương Mộng.”
Lương Mộng ư?
Lê Dịch Nam nghĩ tới cô út được cả nhà họ Lương cưng chiều, không khỏi cảm khái.
Quan hệ của Lê Kiến Mộc cũng rộng thật, lần trước là Lưu Thủy Sinh, lần này lại là Lương Mộng. Đây mà là cô gái từ thôn quê nhỏ đến ư? Rõ ràng là có xuất thân từ nơi quyền thế.
Suốt chặng đường đến đại học Bắc Thành, trong xe ngoại trừ âm thanh nhai đồ ăn răng rắc của Lê Kiến Mộc, chỉ có tiếng trò chuyện của hai anh em Lê Dịch Nam và Lê Niên Tây.
"Thì tôi thấy cậu ta cũng không làm bẩn gì, đồ đạc vẫn sạch sẽ, nên chỉ thay chăn mới rồi xong."
"Chiếc ba lô nhỏ mà ông nói, còn không?"
"Còn! Cả cái điện thoại cũ nữa, tôi sợ cậu ta quay lại tìm nên giữ lại. Nhưng mà cái điện thoại ấy cũ lắm, kiểu dáng rất lỗi thời."
Ông chủ nhanh chóng mang ba lô và điện thoại ra.
Chiếc điện thoại quả thực rất cũ, đến mức không có cả mật khẩu. Sau khi mở lên, trên màn hình chỉ có một dòng chữ:
"Tôi tự sát. Làm phiền ông chủ giúp tôi vận chuyển t.h.i t.h.ể đến…"
Đằng sau là địa chỉ ngọn núi nơi tìm thấy dấu vết của anh ta.
Lê Kiến Mộc lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông chủ.
Một người cẩn thận như ông ta, giữ cả điện thoại suốt bao nhiêu ngày mà không mở ra xem. Nhưng một người tùy tiện như ông ta, lại chẳng buồn dọn dẹp kỹ phòng trọ trước khi đón khách mới.
Cô hờ hững nói:
"Xem ra, khoản tiền thế chấp mà hắn ta đưa thêm, chính là để trả cho ông tiền 'trà nước', nhờ ông giúp một việc rồi."
Ông chủ nhà sắp khóc:
“Tôi đâu có muốn dính vào chuyện này! Lúc đầu cũng chẳng ai nói rõ với tôi cả…”
Tiếp theo là quá trình cảnh sát liên lạc với gia đình người đã khuất và điều tra nguyên nhân Vương Dũng tự sát.
Lê Kiến Mộc cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu như Vương Dũng đã biết chuyện quỷ môn trong núi từ trước, vậy có lẽ anh ta đã cố tình sắp đặt để đưa t.h.i t.h.ể mình vào đó. Nhưng tại sao anh ta lại biết đến điều này? Không phải những tin đồn như vậy chỉ lan truyền trong giới cô hồn dã quỷ thôi sao?
Lê Kiến Mộc thì thầm vài câu với Lê Niên Tây. Anh ta lập tức hiểu ý, bước tới trao đổi với cảnh sát.
Viên cảnh sát trầm ngâm gật đầu:
“Được, nếu có tiến triển gì, chúng tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Cảm ơn đồng chí.” Lê Niên Tây mỉm cười.
“Không có gì, chỉ là làm tròn trách nhiệm thôi.”
Sau đó, nhóm của Lê Kiến Mộc lên chuyến xe buýt đêm, rời khỏi Thiên Thành.
Trải qua hai ngày vất vả di chuyển, lúc chen chúc trên xe khách, lúc lại đứng mỏi nhừ trên tàu hỏa, cuối cùng họ cũng đặt chân tới Bắc Thành.
Ngay khi vừa ra khỏi trạm ga tàu cao tốc, một chiếc xe màu đen đã đợi sẵn. Lương Triết cùng năm cái bình phủ vải đen nhanh chóng lên xe, rời đi.
Lê Kiến Mộc đang định bắt taxi thì Lê Niên Tây đột nhiên lên tiếng:
“Anh cả tôi lái xe tới rồi. Chúng tôi đưa cô về nhé?”
Không đợi cô từ chối, một chiếc SUV màu đen phía trước đã bấm còi.
“Nào, đại sư, lên xe đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Kiến Mộc liếc nhìn hàng dài taxi trước mặt, lại nghe đám tài xế đang tranh thủ hét giá với khách.
Ừm, tuần lễ vàng, không tính đồng hồ, giá chắc chắn chát lắm.
“Được.”
Tiết kiệm chút tiền, về trường còn có bún xào ăn.
Nghĩ tới món bún xào trong căn tin số 5, cô chợt có chút thèm.
Bên cạnh xe, Lê Dịch Nam nhận lấy ba lô mà Lê Niên Tây đưa qua, vừa mở cửa xe vừa cười hỏi:
“Sao em lại gặp được Lê đại sư vậy?”
Lê Niên Tây thoáng nhíu mày:
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
“Lê đại sư? Hai người quen nhau sao?”
Lê Dịch Nam gật đầu:
“Tất nhiên rồi. Huyền học của Lê đại sư rất lợi hại, đoán mệnh, xem tướng, bắt quỷ đều xuất sắc hơn nhiều Huyền Sư có tiếng tăm ngoài kia.” Anh ta dừng một chút rồi cười, “À, cô ấy còn là bạn cùng phòng ký túc xá với Thanh Thanh.”
Ánh mắt Lê Niên Tây hiện lên chút kỳ lạ.
Lê Kiến Mộc và em gái anh ta là bạn cùng phòng? Hai người này đứng cạnh nhau không bị người ta tưởng là chị em sinh đôi sao?
Lê Dịch Nam khởi động xe, lái về hướng đại học Bắc Thành.
Vừa lên xe, Lê Niên Tây bỗng nhớ ra gì đó, liền cúi người về phía ghế phụ, lục tìm trong túi đồ ăn vặt rồi đưa cho Lê Kiến Mộc:
“Đại sư, ăn chút đi.”
Lê Kiến Mộc nhìn túi đồ ăn, mắt khẽ sáng lên nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Cảm ơn.”
Khóe môi Lê Niên Tây cong nhẹ.
Em gái nhà anh ta thích ăn vặt, trên xe bọn họ lúc nào cũng có sẵn đồ ăn.
Lê Dịch Nam nhìn cảnh này qua gương chiếu hậu, cười nói:
“Lão tam, sao em lại gặp được Lê đại sư vậy? Đúng là trùng hợp.”
“Khi làm nhiệm vụ cùng Lương Triết gặp chút chuyện ngoài ý muốn, Lê đại sư là người nhà họ Lương mời tới giúp.”
“Nhà họ Lương?”
Lê Kiến Mộc cắn một miếng chuối sấy khô, lười biếng đáp:
“Là Lương Mộng.”
Lương Mộng ư?
Lê Dịch Nam nghĩ tới cô út được cả nhà họ Lương cưng chiều, không khỏi cảm khái.
Quan hệ của Lê Kiến Mộc cũng rộng thật, lần trước là Lưu Thủy Sinh, lần này lại là Lương Mộng. Đây mà là cô gái từ thôn quê nhỏ đến ư? Rõ ràng là có xuất thân từ nơi quyền thế.
Suốt chặng đường đến đại học Bắc Thành, trong xe ngoại trừ âm thanh nhai đồ ăn răng rắc của Lê Kiến Mộc, chỉ có tiếng trò chuyện của hai anh em Lê Dịch Nam và Lê Niên Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro