Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 276
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
"Không tin thì có thể tự kiểm tra cơ thể cô, đặc biệt là cẳng chân." Lê Kiến Mộc nhắc nhở.
Quỷ hồn kia chỉ lo chạy trốn, không quan tâm đến thể trạng của người bị nó điều khiển. Bởi vậy, hai cẳng chân Trương Thiến chi chít vết thương do cỏ dại cào xước, toàn thân cũng mệt mỏi rã rời.
Trương Thiến cúi đầu nhìn, quả nhiên trên chân cô đầy những vết thương nhỏ.
Cô không thể không tin nữa.
Đám người Lê Kiến Mộc cùng Trương Thiến trở về huyện thành.
Trương Thiến vẫn còn sợ hãi, năn nỉ họ đi cùng cô đến nhà dân tìm người.
Lê Kiến Mộc đồng ý.
Vừa đến nơi, cả nhóm đã thấy một nhóm cảnh sát đang đứng trước cửa.
Một viên cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi:
"Trần tiên sinh, cậu chắc chứ? Có thể nào do cậu hoa mắt không? Chúng tôi đã tìm kiếm suốt một ngày một đêm mà không thấy t.h.i t.h.ể nào cả, cũng không tìm được bạn gái của cậu."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Cảnh sát nhìn Trần Viễn với ánh mắt kiên nhẫn, nhưng trong sự kiên nhẫn ấy lại thấp thoáng vài phần đồng tình.
Trần Viễn nhận ra họ đang xem mình như một kẻ hoang tưởng. Đám phượt thủ cùng trọ ở nhà dân cũng có chung suy nghĩ đó.
Anh lắc đầu, cố gắng giải thích:
"Tôi thực sự đã thấy anh ta! Lông mày hơi thô, gương mặt trắng bệch, cơ thể cứng đờ, đôi mắt mở trừng trừng nhìn tôi! Tôi không thể nào nhìn nhầm được! Các anh cứ tìm kỹ lại xem, nhất định sẽ có dấu vết!"
Mấy cảnh sát liếc nhau, vẻ mặt đều lộ rõ sự bất đắc dĩ.
"Trần tiên sinh, hay là cậu theo chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra một chuyến đi."
"Tôi không có bị bệnh tâm thần! Những gì tôi nói đều là sự thật!" Trần Viễn gầm lên, gương mặt đỏ bừng vì kích động, nhưng chính sự kích động ấy lại càng khiến lời anh mất đi sức thuyết phục.
Cảnh sát bắt đầu bàn bạc xem có nên gọi điện cho người nhà Trần Viễn để tìm hiểu tình hình hay không thì cửa phòng mở ra, có mấy người bước vào.
"Những lời cậu ta nói đều là thật."
Lương Triết đi lên, lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra đưa cho cảnh sát dẫn đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Viên cảnh sát cầm lấy, ánh mắt còn nghi ngờ, nhưng khi vừa nhìn qua, anh ta lập tức sửng sốt rồi đứng thẳng chào.
"Thiến Thiến! Em không sao chứ? Em đi đâu làm anh sợ muốn chết!"
Trần Viễn lao tới, ôm chặt Trương Thiến vào lòng.
Trương Thiến vốn dĩ vẫn kiềm chế cảm xúc trước mặt Lê Kiến Mộc, nhưng khi thấy người quen, cô lập tức òa khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa.
"Đồng chí, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các anh tìm thấy Trương Thiến ở đâu vậy?" Một cảnh sát lên tiếng hỏi.
"Nói ra thì rất dài. Vào trong rồi nói."
Lương Triết vỗ vai mấy cảnh sát, dẫn họ vào phòng.
…
Năng lực nghiệp vụ của Lê Niên Tây rất tốt.
Thi thể không còn, lời khai của Trần Viễn lại không đủ thuyết phục, cảnh sát thật sự không có cách nào xử lý vụ án. Hơn nữa, ở thị trấn nhỏ này, số lượng camera giám sát rất ít, vì vậy họ mới nghi ngờ rằng tất cả chỉ là tưởng tượng của Trần Viễn.
Nhưng đúng lúc này, Lê Niên Tây cầm một tờ giấy cùng cây bút, chỉ vài nét đã phác họa lại diện mạo của người chết.
Bức vẽ ấy trở thành manh mối quan trọng nhất của vụ án.
Ông chủ nhà dân cũng có mặt tại đó. Khi vừa nhìn thấy bức phác họa, ông ta bỗng giật mình, hô lên:
"Tôi từng thấy người này!"
Mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía ông.
Ông chủ nhanh chóng lật sổ ghi chép, chỉ vào một trang trong đó:
"Đúng rồi! Chính là cậu ta! Tên là Vương Dũng. Hắn đến thuê nhà trọ của tôi vào ngày mùng 10 tháng trước, thuê nửa tháng. Khi đó tôi cảm thấy cậu ta có chút kỳ lạ, rất ít nói, sắc mặt lúc nào cũng âm trầm nên để ý một chút. Nhưng mà cậu ta trả tiền rất sòng phẳng, không chỉ thanh toán đầy đủ mà còn đưa thêm một khoản tiền thế chấp."
"Rồi sau đó?"
"Sau đó đến ngày hết hạn thuê, tôi tính hỏi xem cậu ta có muốn ở thêm hay không, vì sắp đến kỳ nghỉ lễ lớn tháng 11, có thể giá thuê sẽ tăng. Nhưng lúc tôi tới thì không thấy người đâu. Ban đầu tôi nghĩ cậu ta ra ngoài chơi, nhưng liên tục ba ngày không thấy quay về. Đồ đạc trong phòng đều không còn, chỉ có một chiếc ba lô nhỏ. Tôi đoán chắc cậu ta đã rời đi rồi, dù sao tiền thuê cũng đã trả đủ, tôi không quan tâm nữa. Hơn nữa lúc đó tôi còn bận dọn dẹp để đón du khách mới."
Lê Kiến Mộc hờ hững nói:
"Ông dọn dẹp cũng qua loa thật đấy."
Quỷ hồn kia chỉ lo chạy trốn, không quan tâm đến thể trạng của người bị nó điều khiển. Bởi vậy, hai cẳng chân Trương Thiến chi chít vết thương do cỏ dại cào xước, toàn thân cũng mệt mỏi rã rời.
Trương Thiến cúi đầu nhìn, quả nhiên trên chân cô đầy những vết thương nhỏ.
Cô không thể không tin nữa.
Đám người Lê Kiến Mộc cùng Trương Thiến trở về huyện thành.
Trương Thiến vẫn còn sợ hãi, năn nỉ họ đi cùng cô đến nhà dân tìm người.
Lê Kiến Mộc đồng ý.
Vừa đến nơi, cả nhóm đã thấy một nhóm cảnh sát đang đứng trước cửa.
Một viên cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi:
"Trần tiên sinh, cậu chắc chứ? Có thể nào do cậu hoa mắt không? Chúng tôi đã tìm kiếm suốt một ngày một đêm mà không thấy t.h.i t.h.ể nào cả, cũng không tìm được bạn gái của cậu."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Cảnh sát nhìn Trần Viễn với ánh mắt kiên nhẫn, nhưng trong sự kiên nhẫn ấy lại thấp thoáng vài phần đồng tình.
Trần Viễn nhận ra họ đang xem mình như một kẻ hoang tưởng. Đám phượt thủ cùng trọ ở nhà dân cũng có chung suy nghĩ đó.
Anh lắc đầu, cố gắng giải thích:
"Tôi thực sự đã thấy anh ta! Lông mày hơi thô, gương mặt trắng bệch, cơ thể cứng đờ, đôi mắt mở trừng trừng nhìn tôi! Tôi không thể nào nhìn nhầm được! Các anh cứ tìm kỹ lại xem, nhất định sẽ có dấu vết!"
Mấy cảnh sát liếc nhau, vẻ mặt đều lộ rõ sự bất đắc dĩ.
"Trần tiên sinh, hay là cậu theo chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra một chuyến đi."
"Tôi không có bị bệnh tâm thần! Những gì tôi nói đều là sự thật!" Trần Viễn gầm lên, gương mặt đỏ bừng vì kích động, nhưng chính sự kích động ấy lại càng khiến lời anh mất đi sức thuyết phục.
Cảnh sát bắt đầu bàn bạc xem có nên gọi điện cho người nhà Trần Viễn để tìm hiểu tình hình hay không thì cửa phòng mở ra, có mấy người bước vào.
"Những lời cậu ta nói đều là thật."
Lương Triết đi lên, lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra đưa cho cảnh sát dẫn đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Viên cảnh sát cầm lấy, ánh mắt còn nghi ngờ, nhưng khi vừa nhìn qua, anh ta lập tức sửng sốt rồi đứng thẳng chào.
"Thiến Thiến! Em không sao chứ? Em đi đâu làm anh sợ muốn chết!"
Trần Viễn lao tới, ôm chặt Trương Thiến vào lòng.
Trương Thiến vốn dĩ vẫn kiềm chế cảm xúc trước mặt Lê Kiến Mộc, nhưng khi thấy người quen, cô lập tức òa khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa.
"Đồng chí, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các anh tìm thấy Trương Thiến ở đâu vậy?" Một cảnh sát lên tiếng hỏi.
"Nói ra thì rất dài. Vào trong rồi nói."
Lương Triết vỗ vai mấy cảnh sát, dẫn họ vào phòng.
…
Năng lực nghiệp vụ của Lê Niên Tây rất tốt.
Thi thể không còn, lời khai của Trần Viễn lại không đủ thuyết phục, cảnh sát thật sự không có cách nào xử lý vụ án. Hơn nữa, ở thị trấn nhỏ này, số lượng camera giám sát rất ít, vì vậy họ mới nghi ngờ rằng tất cả chỉ là tưởng tượng của Trần Viễn.
Nhưng đúng lúc này, Lê Niên Tây cầm một tờ giấy cùng cây bút, chỉ vài nét đã phác họa lại diện mạo của người chết.
Bức vẽ ấy trở thành manh mối quan trọng nhất của vụ án.
Ông chủ nhà dân cũng có mặt tại đó. Khi vừa nhìn thấy bức phác họa, ông ta bỗng giật mình, hô lên:
"Tôi từng thấy người này!"
Mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía ông.
Ông chủ nhanh chóng lật sổ ghi chép, chỉ vào một trang trong đó:
"Đúng rồi! Chính là cậu ta! Tên là Vương Dũng. Hắn đến thuê nhà trọ của tôi vào ngày mùng 10 tháng trước, thuê nửa tháng. Khi đó tôi cảm thấy cậu ta có chút kỳ lạ, rất ít nói, sắc mặt lúc nào cũng âm trầm nên để ý một chút. Nhưng mà cậu ta trả tiền rất sòng phẳng, không chỉ thanh toán đầy đủ mà còn đưa thêm một khoản tiền thế chấp."
"Rồi sau đó?"
"Sau đó đến ngày hết hạn thuê, tôi tính hỏi xem cậu ta có muốn ở thêm hay không, vì sắp đến kỳ nghỉ lễ lớn tháng 11, có thể giá thuê sẽ tăng. Nhưng lúc tôi tới thì không thấy người đâu. Ban đầu tôi nghĩ cậu ta ra ngoài chơi, nhưng liên tục ba ngày không thấy quay về. Đồ đạc trong phòng đều không còn, chỉ có một chiếc ba lô nhỏ. Tôi đoán chắc cậu ta đã rời đi rồi, dù sao tiền thuê cũng đã trả đủ, tôi không quan tâm nữa. Hơn nữa lúc đó tôi còn bận dọn dẹp để đón du khách mới."
Lê Kiến Mộc hờ hững nói:
"Ông dọn dẹp cũng qua loa thật đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro