Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 262
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
"Đợt lễ nào mà chẳng vậy? Nhưng nhà nghỉ ở đây rộng rãi, hay là tìm thêm người ở chung, chia ra thì giá cũng không đến nỗi nào."
Một cô gái trong nhóm quay sang Lê Kiến Mộc, cười thân thiện:
"Chị gái nhỏ, chị đi du lịch một mình à? Tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa thì ở chung với bọn em đi, tiết kiệm được kha khá đấy."
Lê Kiến Mộc lắc đầu, đứng yên tại chỗ.
Cô gái kia vẫn tiếp tục thuyết phục:
"Chị đừng lo, bọn em không phải người xấu. Bọn em từ Hải Thành đến đây du lịch thôi, chỉ muốn tìm thêm người share tiền phòng. Chị không phải dân địa phương đúng không? Đi một mình dễ bị c.h.é.m giá lắm."
Lê Kiến Mộc lắc đầu lần nữa:
"Không cần, tôi có người đến đón."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt liền nhìn về phía hai người đàn ông đang bước lại từ xa.
Hai người đó cũng nhanh chóng nhận ra cô. Trong khoảnh khắc chạm mắt, cả hai đều thoáng sững sờ, nhưng không để lộ quá nhiều cảm xúc, vẫn đi thẳng về phía cô.
Thấy có người đến đón thật, nhóm du khách kia cũng không dây dưa thêm, rời đi tìm người khác để share phòng.
Hai người đàn ông mặc quần áo xanh lục tiến lại gần.
Người đàn ông dẫn đầu lên tiếng trước:
"Huyền Sư?"
Lê Kiến Mộc thản nhiên gật đầu, ánh mắt dời sang người còn lại—một chàng trai cao gầy, cao khoảng 1m9. Gương mặt anh ta còn khá trẻ, nhưng làn da rám nắng bởi sương gió cùng ánh mắt cứng cỏi cho thấy đây không phải người bình thường.
Quân nhân.
Người đàn ông đầu tiên tiếp tục hỏi:
"Chúng tôi cần xác nhận danh tính, cô chứng minh thế nào?"
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu, đôi mắt lóe sáng.
Trong tích tắc, cơ thể người đàn ông kia bỗng dưng cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh ta muốn cử động, nhưng phát hiện cả người mình như bị giam cầm.
Muốn mở miệng nói, nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào. Chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc.
Người đồng đội bên cạnh cảm giác có gì đó không ổn, vội vỗ vai anh ta một cái.
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay.
Cuối cùng, cơ thể người đàn ông kia cũng có thể cử động lại, nhưng cú sốc vừa rồi khiến anh ta suýt chút nữa đứng không vững.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
May mà phản xạ quân nhân giúp anh ta không mất mặt trước đám đông.
Lê Kiến Mộc nhận lời mời, theo Lương Triết và Lê Niên Tây rời khỏi trạm.
Vừa bước ra ngoài, cô nhìn thấy trước mặt có hai chiếc xe máy cũ nát, liền hơi nhíu mày.
Lương Triết cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:
“Lúc trước cô cho địa chỉ ở tận núi sâu, khu vực đó khai phá chưa nhiều, đường đi lại khó khăn, xe lớn không thể vào được. Xe máy là phương tiện nhanh nhất, đại sư đừng chê.”
Lê Niên Tây không nói gì, chỉ sải bước đến bên một chiếc xe máy, lấy mũ bảo hiểm ra, rồi đưa cho Lê Kiến Mộc:
“Lên xe.”
Lê Kiến Mộc nhận lấy mũ, nhưng không vội đội ngay, mà quay sang nhìn họ, đột nhiên hỏi:
“Hai anh tên gì?”
Lương Triết đáp ngay: “Tôi tên Lương Triết.”
Lê Niên Tây cũng nhàn nhạt lên tiếng: “Lê Niên Tây.”
Lê Kiến Mộc hơi nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ, sau đó dứt khoát đội mũ vào, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lê Niên Tây, ngồi lên xe.
Lương Triết và Lê Niên Tây liếc nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một điều gì đó mà chỉ họ mới hiểu.
Đường núi gập ghềnh, lại có nhiều đoạn đá dốc trơn trượt. Dù cả hai lái xe rất vững, nhưng vẫn không tránh khỏi xóc nảy.
May mà Lê Kiến Mộc không say xe, chỉ cần giữ thăng bằng, bám vào Lê Niên Tây là có thể ung dung ngồi vững mà không phải chịu khổ sở gì.
Một cô gái trong nhóm quay sang Lê Kiến Mộc, cười thân thiện:
"Chị gái nhỏ, chị đi du lịch một mình à? Tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa thì ở chung với bọn em đi, tiết kiệm được kha khá đấy."
Lê Kiến Mộc lắc đầu, đứng yên tại chỗ.
Cô gái kia vẫn tiếp tục thuyết phục:
"Chị đừng lo, bọn em không phải người xấu. Bọn em từ Hải Thành đến đây du lịch thôi, chỉ muốn tìm thêm người share tiền phòng. Chị không phải dân địa phương đúng không? Đi một mình dễ bị c.h.é.m giá lắm."
Lê Kiến Mộc lắc đầu lần nữa:
"Không cần, tôi có người đến đón."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt liền nhìn về phía hai người đàn ông đang bước lại từ xa.
Hai người đó cũng nhanh chóng nhận ra cô. Trong khoảnh khắc chạm mắt, cả hai đều thoáng sững sờ, nhưng không để lộ quá nhiều cảm xúc, vẫn đi thẳng về phía cô.
Thấy có người đến đón thật, nhóm du khách kia cũng không dây dưa thêm, rời đi tìm người khác để share phòng.
Hai người đàn ông mặc quần áo xanh lục tiến lại gần.
Người đàn ông dẫn đầu lên tiếng trước:
"Huyền Sư?"
Lê Kiến Mộc thản nhiên gật đầu, ánh mắt dời sang người còn lại—một chàng trai cao gầy, cao khoảng 1m9. Gương mặt anh ta còn khá trẻ, nhưng làn da rám nắng bởi sương gió cùng ánh mắt cứng cỏi cho thấy đây không phải người bình thường.
Quân nhân.
Người đàn ông đầu tiên tiếp tục hỏi:
"Chúng tôi cần xác nhận danh tính, cô chứng minh thế nào?"
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu, đôi mắt lóe sáng.
Trong tích tắc, cơ thể người đàn ông kia bỗng dưng cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh ta muốn cử động, nhưng phát hiện cả người mình như bị giam cầm.
Muốn mở miệng nói, nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào. Chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc.
Người đồng đội bên cạnh cảm giác có gì đó không ổn, vội vỗ vai anh ta một cái.
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay.
Cuối cùng, cơ thể người đàn ông kia cũng có thể cử động lại, nhưng cú sốc vừa rồi khiến anh ta suýt chút nữa đứng không vững.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
May mà phản xạ quân nhân giúp anh ta không mất mặt trước đám đông.
Lê Kiến Mộc nhận lời mời, theo Lương Triết và Lê Niên Tây rời khỏi trạm.
Vừa bước ra ngoài, cô nhìn thấy trước mặt có hai chiếc xe máy cũ nát, liền hơi nhíu mày.
Lương Triết cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:
“Lúc trước cô cho địa chỉ ở tận núi sâu, khu vực đó khai phá chưa nhiều, đường đi lại khó khăn, xe lớn không thể vào được. Xe máy là phương tiện nhanh nhất, đại sư đừng chê.”
Lê Niên Tây không nói gì, chỉ sải bước đến bên một chiếc xe máy, lấy mũ bảo hiểm ra, rồi đưa cho Lê Kiến Mộc:
“Lên xe.”
Lê Kiến Mộc nhận lấy mũ, nhưng không vội đội ngay, mà quay sang nhìn họ, đột nhiên hỏi:
“Hai anh tên gì?”
Lương Triết đáp ngay: “Tôi tên Lương Triết.”
Lê Niên Tây cũng nhàn nhạt lên tiếng: “Lê Niên Tây.”
Lê Kiến Mộc hơi nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ, sau đó dứt khoát đội mũ vào, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lê Niên Tây, ngồi lên xe.
Lương Triết và Lê Niên Tây liếc nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một điều gì đó mà chỉ họ mới hiểu.
Đường núi gập ghềnh, lại có nhiều đoạn đá dốc trơn trượt. Dù cả hai lái xe rất vững, nhưng vẫn không tránh khỏi xóc nảy.
May mà Lê Kiến Mộc không say xe, chỉ cần giữ thăng bằng, bám vào Lê Niên Tây là có thể ung dung ngồi vững mà không phải chịu khổ sở gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro