Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 170
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Hà Tiến lúc này có vẻ thẹn thùng hơn hẳn, ngón tay xoắn xuýt siết chặt micro.
"Bạn… bạn học Lê…" Giọng anh ta hơi run, sắc mặt cũng đỏ lên.
Lê Kiến Mộc nheo mắt.
Xin lỗi thì xin lỗi, đỏ mặt cái gì?
Cảm giác có gì đó không ổn…
Giây tiếp theo, giữa tiếng trêu ghẹo và huýt sáo của mọi người, Hà Tiến lấy hết can đảm, nói một câu đầy khí phách:
"Vì để bày tỏ sự xin lỗi, tôi sẽ hát tặng cậu một bài! Hy vọng cậu sẽ thích!"
Không đợi Lê Kiến Mộc phản ứng, nhạc dạo đã vang lên.
Cô hơi cứng người, nhưng cũng không tiện cắt ngang, đành tìm một chỗ ngồi xuống.
Chỉ là, cô vừa ngồi xuống, đã phát hiện Hà Tiến không ngừng lén nhìn về phía mình.
Lê Kiến Mộc: "…"
Anh ta nhìn gì vậy?
"Dứa đen, đôi mắt ấy chuyển động…"
Giọng hát của Hà Tiến vang lên giữa sân.
Lê Kiến Mộc lập tức quay đầu, vẻ mặt như ông chú trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại:
"Bài này là gì thế?"
Trương Văn Tĩnh nhịn cười:
"Bài hát tiếng Quảng Đông."
Lê Kiến Mộc trầm mặc.
Tiếng Quảng Đông là như vậy sao?
Cô ít đọc sách lắm à? Đừng có lừa cô.
Cô từng nghe tiếng Quảng Đông rồi.
Trịnh Linh che miệng, ghé sát tai cô cười khẽ:
"Hát hơi sai một chút… Nhưng bài này tên là 'Rất thích em'. Tiểu Lê, cậu hiểu chứ?"
Lê Thanh Thanh trợn mắt, không nhịn được lầm bầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Chỉ mới gặp mặt có mấy lần, thích cái gì mà thích! Hay là muốn làm trò ép buộc đạo đức trước mặt công chúng? Lê Kiến Mộc, lát nữa nếu cậu không thích thì cứ đi thẳng, đừng có nhẫn nhịn. Nếu cậu không đi, mình lái xe chở hàng kéo cậu đi luôn!"
Lê Kiến Mộc: Vẻ mặt không biểu cảm. JPG.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Sự kiện tỏ tình diễn ra ngay sau đó. Hà Tiến, với vẻ mặt căng thẳng, ôm bó hoa tiến lên phía trước. Xung quanh, tiếng hò reo cổ vũ không ngừng vang lên.
"Bạn học Lê, tôi..." Hà Tiến bước đến cách Lê Kiến Mộc khoảng một mét rồi khựng lại.
Lê Kiến Mộc hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình thản nhìn anh ta, như thể đang chờ xem anh ta định nói gì.
Nhưng Hà Tiến lại cứ đứng đó, há miệng rồi lại ngậm lại, gương mặt đỏ bừng lên vì lúng túng.
Thấy anh ta cứ do dự mãi không chịu nói, đám bạn xung quanh càng thêm sốt ruột, la ó trêu chọc:
"Hà Tiến, cậu có làm được không đấy? Đừng có nhát gan thế!"
"Anh Tiến ơi, thích thì nói lớn lên, mạnh dạn lên!"
"Mau nói đi! Nếu không nói, bọn tôi nói thay cậu bây giờ!"
Hà Tiến hít sâu, ánh mắt bùng lên chút quyết tâm. Nhưng rồi, anh ta lại mở miệng mà không phát ra được âm thanh nào.
Cả người anh ta như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, càng cố gắng nói thì giọng càng tắc nghẹn.
Trong cơn hoảng hốt, Hà Tiến bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Lê Kiến Mộc. Nhìn cô ngồi yên bất động, không bày tỏ bất kỳ cảm xúc gì, một tia sáng vụt tắt trong mắt anh ta.
Anh ta bỗng hiểu ra mọi chuyện.
Yết hầu khẽ nhúc nhích, Hà Tiến không nói gì thêm, quay lưng bước đi.
Lần này, lạ thay, anh ta đi rất dễ dàng, không hề có trở ngại gì nữa.
"Móa nó, Hà Tiến, cậu bị sao thế? Không phải định tỏ tình sao?"
Gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Hà Tiến trừng người kia một cái rồi bực bội nhét bó hoa vào tay đối phương:
"Tỏ tình cái gì mà tỏ tình! Ai bảo tôi muốn tỏ tình? Cậu thích thì cầm mà tỏ tình đi!"
Mọi người cười ầm lên.
Hà Tiến hậm hực đi về phía lớp mình, trong ánh mắt trêu chọc của đám bạn.
Lê Thanh Thanh khoanh tay, hừ lạnh:
"Nhát gan như vậy mà cũng đòi tỏ tình? Còn không biết tự lượng sức mình nữa chứ!"
Trương Văn Tĩnh nhìn cô với vẻ khó hiểu:
"Vừa nãy cậu còn định kéo Tiểu Lê đi nếu người ta tỏ tình, bây giờ không tỏ tình thì cậu lại mắng người ta nhát gan. Cậu rốt cuộc muốn gì thế?"
"Bạn… bạn học Lê…" Giọng anh ta hơi run, sắc mặt cũng đỏ lên.
Lê Kiến Mộc nheo mắt.
Xin lỗi thì xin lỗi, đỏ mặt cái gì?
Cảm giác có gì đó không ổn…
Giây tiếp theo, giữa tiếng trêu ghẹo và huýt sáo của mọi người, Hà Tiến lấy hết can đảm, nói một câu đầy khí phách:
"Vì để bày tỏ sự xin lỗi, tôi sẽ hát tặng cậu một bài! Hy vọng cậu sẽ thích!"
Không đợi Lê Kiến Mộc phản ứng, nhạc dạo đã vang lên.
Cô hơi cứng người, nhưng cũng không tiện cắt ngang, đành tìm một chỗ ngồi xuống.
Chỉ là, cô vừa ngồi xuống, đã phát hiện Hà Tiến không ngừng lén nhìn về phía mình.
Lê Kiến Mộc: "…"
Anh ta nhìn gì vậy?
"Dứa đen, đôi mắt ấy chuyển động…"
Giọng hát của Hà Tiến vang lên giữa sân.
Lê Kiến Mộc lập tức quay đầu, vẻ mặt như ông chú trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại:
"Bài này là gì thế?"
Trương Văn Tĩnh nhịn cười:
"Bài hát tiếng Quảng Đông."
Lê Kiến Mộc trầm mặc.
Tiếng Quảng Đông là như vậy sao?
Cô ít đọc sách lắm à? Đừng có lừa cô.
Cô từng nghe tiếng Quảng Đông rồi.
Trịnh Linh che miệng, ghé sát tai cô cười khẽ:
"Hát hơi sai một chút… Nhưng bài này tên là 'Rất thích em'. Tiểu Lê, cậu hiểu chứ?"
Lê Thanh Thanh trợn mắt, không nhịn được lầm bầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Chỉ mới gặp mặt có mấy lần, thích cái gì mà thích! Hay là muốn làm trò ép buộc đạo đức trước mặt công chúng? Lê Kiến Mộc, lát nữa nếu cậu không thích thì cứ đi thẳng, đừng có nhẫn nhịn. Nếu cậu không đi, mình lái xe chở hàng kéo cậu đi luôn!"
Lê Kiến Mộc: Vẻ mặt không biểu cảm. JPG.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Sự kiện tỏ tình diễn ra ngay sau đó. Hà Tiến, với vẻ mặt căng thẳng, ôm bó hoa tiến lên phía trước. Xung quanh, tiếng hò reo cổ vũ không ngừng vang lên.
"Bạn học Lê, tôi..." Hà Tiến bước đến cách Lê Kiến Mộc khoảng một mét rồi khựng lại.
Lê Kiến Mộc hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình thản nhìn anh ta, như thể đang chờ xem anh ta định nói gì.
Nhưng Hà Tiến lại cứ đứng đó, há miệng rồi lại ngậm lại, gương mặt đỏ bừng lên vì lúng túng.
Thấy anh ta cứ do dự mãi không chịu nói, đám bạn xung quanh càng thêm sốt ruột, la ó trêu chọc:
"Hà Tiến, cậu có làm được không đấy? Đừng có nhát gan thế!"
"Anh Tiến ơi, thích thì nói lớn lên, mạnh dạn lên!"
"Mau nói đi! Nếu không nói, bọn tôi nói thay cậu bây giờ!"
Hà Tiến hít sâu, ánh mắt bùng lên chút quyết tâm. Nhưng rồi, anh ta lại mở miệng mà không phát ra được âm thanh nào.
Cả người anh ta như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, càng cố gắng nói thì giọng càng tắc nghẹn.
Trong cơn hoảng hốt, Hà Tiến bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Lê Kiến Mộc. Nhìn cô ngồi yên bất động, không bày tỏ bất kỳ cảm xúc gì, một tia sáng vụt tắt trong mắt anh ta.
Anh ta bỗng hiểu ra mọi chuyện.
Yết hầu khẽ nhúc nhích, Hà Tiến không nói gì thêm, quay lưng bước đi.
Lần này, lạ thay, anh ta đi rất dễ dàng, không hề có trở ngại gì nữa.
"Móa nó, Hà Tiến, cậu bị sao thế? Không phải định tỏ tình sao?"
Gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Hà Tiến trừng người kia một cái rồi bực bội nhét bó hoa vào tay đối phương:
"Tỏ tình cái gì mà tỏ tình! Ai bảo tôi muốn tỏ tình? Cậu thích thì cầm mà tỏ tình đi!"
Mọi người cười ầm lên.
Hà Tiến hậm hực đi về phía lớp mình, trong ánh mắt trêu chọc của đám bạn.
Lê Thanh Thanh khoanh tay, hừ lạnh:
"Nhát gan như vậy mà cũng đòi tỏ tình? Còn không biết tự lượng sức mình nữa chứ!"
Trương Văn Tĩnh nhìn cô với vẻ khó hiểu:
"Vừa nãy cậu còn định kéo Tiểu Lê đi nếu người ta tỏ tình, bây giờ không tỏ tình thì cậu lại mắng người ta nhát gan. Cậu rốt cuộc muốn gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro