Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch
Chương 169
Y Dao
2025-03-22 14:33:13
Lão tiên sinh vuốt râu, cười tủm tỉm:
"Cháu đoán xem, vì sao hôm nay ông lại có thể rời khỏi tòa sinh vật?"
Không đợi Lê Kiến Mộc đáp, ông ta đã bật cười, thong thả nói tiếp:
"Tiểu Huyền Sư à, có một người bạn của cháu đến tìm. Là một cậu nhóc rất đẹp trai, trông cũng không tệ lắm. Cậu ta nghe nói ông không thể rời khỏi tòa sinh vật, liền bày trò thi triển thuật pháp, giúp ông có thể hoạt động xa hơn một chút. Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, biết kính già, cũng khá tốt."
"Bạn?" Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày. "Còn là người biết thuật pháp?"
Cô suy tư một lát, sau đó mới nhớ ra một người—Vân Dật.
"Anh ta có nói tìm cháu có chuyện gì không?" Cô cúi đầu mở WeChat, tìm một lúc lâu vẫn không thấy tin nhắn nào từ Vân Dật.
Lão tiên sinh lắc đầu, giọng mang theo vài phần hứng thú:
"Không nói. Nhưng cậu ta có địch ý với ông già này. Nếu không phải hôm đó sinh viên của cháu đưa di thể ông đi, e rằng cậu ta đã coi ông là ma quỷ mà thu về rồi."
Ông cụ trầm ngâm một lúc, lại thấp giọng tự nhủ:
"Nhưng mà... cũng không sai, ông vốn là ma mà."
Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:
"Tiên sinh là giáo viên. Khi còn sống là giáo viên, sau khi mất vẫn là giáo viên có nguyên tắc. Các sinh viên đều rất tôn trọng ông, tiên sinh không phải là ma quỷ bình thường."
Lão tiên sinh bật cười, ánh mắt lấp lánh ý cười hiếm thấy:
"Con bé này mặt thì lạnh, nhưng nói chuyện lại dễ nghe thật."
Từ xa, Trịnh Linh bỗng hưng phấn vẫy tay gọi:
"Tiểu Lê! Mau lại đây!"
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua lão tiên sinh.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Ông cụ phất tay, hờ hững nói:
"Đi đi, đi đi. Đừng suốt ngày quanh quẩn bên một lão già như ông, nên giao lưu với bạn học nhiều hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô mím môi, ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn dặn dò:
"Tiên sinh đừng rời khỏi tòa sinh vật nữa. Thuật pháp đó không phải thứ tốt."
Linh hồn của ông ấy vốn đã yếu ớt, bị nhốt trong tòa sinh vật lâu ngày, trước đây ngay cả việc đối phó với quỷ nước cũng không thể tự mình đi ra ngoài.
Giờ lại dùng thuật pháp Vân Dật dạy, thực ra đây là cách làm hao tổn hồn thể để đổi lấy tự do. Lẽ ra ông ấy có thể tồn tại thêm một tháng, nhưng bây giờ e rằng chưa tới mười ngày đã tan biến.
Lão tiên sinh gật đầu qua loa:
"Biết rồi, biết rồi. Con bé này sao dông dài thế nhỉ? Mau đi đi."
Lê Kiến Mộc khẽ thở dài, quay người đi về phía lớp mình.
Lão tiên sinh lặng lẽ đứng dậy, nhìn về phía đám tân sinh viên đang náo nhiệt. Ông uống hết ngụm trà sữa cuối cùng, chắp tay sau lưng, chậm rãi rời đi.
Ông cũng không phải không muốn kéo dài thêm thời gian tồn tại. Nhưng hôm nay, sinh viên tập trung quá đông, quá náo nhiệt.
Ông không biết mình còn bao nhiêu thời gian, chỉ muốn ngắm nhìn ngôi trường này một lần cuối cùng.
—
"Tiểu Lê! Lại đây! Bạn học Hà có chuyện muốn nói với cậu!"
Lê Kiến Mộc bước tới, thấy đám người quây thành một vòng tròn, không biết lấy đâu ra cả loa và micro.
Ở giữa, Hà Tiến cầm micro, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Bạn học Lê," anh ta trịnh trọng mở miệng, "tôi xin lỗi chuyện trước đây đã nghi ngờ huyền học của cậu ở quân khu. Rất xin lỗi."
Nói xong, anh ta cúi gập người, một cúi rất sâu.
Lê Kiến Mộc gật đầu:
"Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu."
Dứt lời, cô định xoay người tìm chỗ ngồi xuống, nhưng lại phát hiện đám bạn cùng phòng đều ra hiệu bằng ánh mắt, như thể đang mong chờ điều gì đó.
Cô hơi nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt bọn họ, một lần nữa quay sang Hà Tiến.
"Cháu đoán xem, vì sao hôm nay ông lại có thể rời khỏi tòa sinh vật?"
Không đợi Lê Kiến Mộc đáp, ông ta đã bật cười, thong thả nói tiếp:
"Tiểu Huyền Sư à, có một người bạn của cháu đến tìm. Là một cậu nhóc rất đẹp trai, trông cũng không tệ lắm. Cậu ta nghe nói ông không thể rời khỏi tòa sinh vật, liền bày trò thi triển thuật pháp, giúp ông có thể hoạt động xa hơn một chút. Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, biết kính già, cũng khá tốt."
"Bạn?" Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày. "Còn là người biết thuật pháp?"
Cô suy tư một lát, sau đó mới nhớ ra một người—Vân Dật.
"Anh ta có nói tìm cháu có chuyện gì không?" Cô cúi đầu mở WeChat, tìm một lúc lâu vẫn không thấy tin nhắn nào từ Vân Dật.
Lão tiên sinh lắc đầu, giọng mang theo vài phần hứng thú:
"Không nói. Nhưng cậu ta có địch ý với ông già này. Nếu không phải hôm đó sinh viên của cháu đưa di thể ông đi, e rằng cậu ta đã coi ông là ma quỷ mà thu về rồi."
Ông cụ trầm ngâm một lúc, lại thấp giọng tự nhủ:
"Nhưng mà... cũng không sai, ông vốn là ma mà."
Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:
"Tiên sinh là giáo viên. Khi còn sống là giáo viên, sau khi mất vẫn là giáo viên có nguyên tắc. Các sinh viên đều rất tôn trọng ông, tiên sinh không phải là ma quỷ bình thường."
Lão tiên sinh bật cười, ánh mắt lấp lánh ý cười hiếm thấy:
"Con bé này mặt thì lạnh, nhưng nói chuyện lại dễ nghe thật."
Từ xa, Trịnh Linh bỗng hưng phấn vẫy tay gọi:
"Tiểu Lê! Mau lại đây!"
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua lão tiên sinh.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Ông cụ phất tay, hờ hững nói:
"Đi đi, đi đi. Đừng suốt ngày quanh quẩn bên một lão già như ông, nên giao lưu với bạn học nhiều hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô mím môi, ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn dặn dò:
"Tiên sinh đừng rời khỏi tòa sinh vật nữa. Thuật pháp đó không phải thứ tốt."
Linh hồn của ông ấy vốn đã yếu ớt, bị nhốt trong tòa sinh vật lâu ngày, trước đây ngay cả việc đối phó với quỷ nước cũng không thể tự mình đi ra ngoài.
Giờ lại dùng thuật pháp Vân Dật dạy, thực ra đây là cách làm hao tổn hồn thể để đổi lấy tự do. Lẽ ra ông ấy có thể tồn tại thêm một tháng, nhưng bây giờ e rằng chưa tới mười ngày đã tan biến.
Lão tiên sinh gật đầu qua loa:
"Biết rồi, biết rồi. Con bé này sao dông dài thế nhỉ? Mau đi đi."
Lê Kiến Mộc khẽ thở dài, quay người đi về phía lớp mình.
Lão tiên sinh lặng lẽ đứng dậy, nhìn về phía đám tân sinh viên đang náo nhiệt. Ông uống hết ngụm trà sữa cuối cùng, chắp tay sau lưng, chậm rãi rời đi.
Ông cũng không phải không muốn kéo dài thêm thời gian tồn tại. Nhưng hôm nay, sinh viên tập trung quá đông, quá náo nhiệt.
Ông không biết mình còn bao nhiêu thời gian, chỉ muốn ngắm nhìn ngôi trường này một lần cuối cùng.
—
"Tiểu Lê! Lại đây! Bạn học Hà có chuyện muốn nói với cậu!"
Lê Kiến Mộc bước tới, thấy đám người quây thành một vòng tròn, không biết lấy đâu ra cả loa và micro.
Ở giữa, Hà Tiến cầm micro, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Bạn học Lê," anh ta trịnh trọng mở miệng, "tôi xin lỗi chuyện trước đây đã nghi ngờ huyền học của cậu ở quân khu. Rất xin lỗi."
Nói xong, anh ta cúi gập người, một cúi rất sâu.
Lê Kiến Mộc gật đầu:
"Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu."
Dứt lời, cô định xoay người tìm chỗ ngồi xuống, nhưng lại phát hiện đám bạn cùng phòng đều ra hiệu bằng ánh mắt, như thể đang mong chờ điều gì đó.
Cô hơi nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt bọn họ, một lần nữa quay sang Hà Tiến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro