Thế Gia

Chương 6:

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

2025-02-28 11:37:51

Qua cổng Thùy Hoa, vòng qua bình phong Phú Quý Cát Tường trước cửa, đi xuyên qua gian phòng đón tiếp, một cái sân rộng rãi thoáng mát và nghiêm chỉnh hiện ra ngay trước mắt. Đây là Ỷ Tùng viện, nơi ở của lão phu nhân. Tổng cộng có năm gian thượng phòng, mái ngói cong vút, cột kèo chạm trổ tinh xảo, hai bên là hành lang với dãy phòng nối tiếp, treo đầy các loại chim cảnh. Tiếng chim ríu rít, trong trẻo, làm tăng thêm sức sống cho khoảng sân yên tĩnh này.

Nhìn thượng phòng tráng lệ huy hoàng, trong đầu Nguyệt Dao lại hiện ra lịch sử làm giàu của Liên gia cùng với tình trạng bây giờ. Ban đầu Liên gia chỉ là một nông hộ bình thường, dốc hết sức bồi dưỡng được một tú tài, sau đó là cử nhân, trải qua mấy thế hệ bồi dưỡng dần dần trở nên lớn mạnh. Sau này Liên gia ra được một Trạng Nguyên Lang trở thành Đế sư. Văn nhân có tôn quý thì cũng không thể bằng Đế sư được, vậy là từ đó Liên gia hoàn toàn đứng vững gót chân ở kinh thành.

Làm Liên gia lại một lần nữa lên đến đỉnh chính là Thái gia của Liên Nguyệt Dao Liên Thừa. Liên Thừa tài học nổi bật, nổi danh từ khi còn nhỏ, sau khi đỗ Trạng Nguyên được Thiên tử coi trọng, làm quan đến chức Tể tướng dưới một người trên vạn người. cuối cùng lại vì lao lực mà qua đời, được cả triều đình và dân gian tán tụng. Tiên hoàng vì thế mà cực kỳ bi thương, tự tay viết bảng hiệu "Dòng dõi thư hương" ban thưởng cho Liên gia.

Năm đó tổ phụ nàng cũng là tài tử nổi danh, về sau cũng thi đỗ Bảng Nhãn, chỉ là ông chưa bao giờ gặp qua khó khăn trắc trở. Khi Thái gia còn sống thì thuận buồm xuôi gió, nhưng sau khi Thái gia mất, không còn ô dù che chở, ông liền bị người ta tính kế dính líu đến kiện tụng. Cũng may Tiên hoàng niệm tình Thái gia có công lao và khổ lao, chỉ cách chức chức quan của tổ phụ.

Phụ thân Liên Đống Bác người cũng như tên, bác học đa tài, phong thái tuấn tú, cuối cùng thi đỗ Thám Hoa. Nếu không phải xảy ra tai ngoài ý muốn, con đường làm quan cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ....

Mộ Thu khẽ đẩy Nguyệt Dao, đã đến chủ viện rồi. Sao cô nương lại ngẩn người ra thế.

Nguyệt Dao lấy lại tinh thần, một mùi thuốc nồng nặc ập thẳng vào mặt nàng. Nguyệt Dao hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng nhận ra hành động này không đúng, nếu bị người khác nhìn thấy, nàng sẽ bị nói là bất hiếu. Nàng đành phải ho khan một tiếng để che giấu.

Trịnh mụ mụ bên người Liên lão phu nhân vén rèm lên đang định nói gì đó. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Dao đầy sửng sốt, bi thương trên mặt Tam cô nương đã vơi đi không ít.

Lúc trước Trịnh mụ mụ cũng rất buồn rầu. Lão phu nhân bởi vì Nhị lão gia qua đời đã rất đau buồn, mỗi lần gặp Tam cô nương buồn khổ đau thương thì tâm tình lại càng không tốt. Gặp một lần, bệnh lại nặng thêm một ít. Cho nên mỗi lần nhìn thấy Tam cô nương tới, Trịnh mụ mụ đều cảm thấy căng thẳng. Bây giờ nhìn lại, đã không có đau buồn bi thương, Tam cô nương có thể nghĩ thoáng là tốt rồi: "Tam cô nương tới rồi, vừa rồi lão phu nhân còn nhắc đến cô nương mãi đấy! Cô nương mau vào đi."

Sau khi tiến vào chính đường, Nguyệt Dao đi đến chính phòng của lão phu nhân. Nàng đi vào, nhìn thấy trong phòng kê một chiếc giường làm từ gỗ tử đàn khảm ngọc trai, bên cạnh còn có một cái nhuyễn tháp làm cùng chất liệu và một cái bình phong hoa khai phú quý mẫu đơn.

"Cô nương, lão phu nhân đang gọi người đấy?" Mộ Thu nhẹ nhàng nhắc nhở. Từ sau khi cô nương tỉnh lại thì luôn luôn thất thần, bây giờ đã tới trước mặt lão phu nhân lại thất thần tiếp. Cũng không biết từ hôm qua tới giờ rốt cuộc cô nương bị làm sao vậy.

Liên Nguyệt Dao nhìn Liên lão phu nhân đang nằm trên giường, đầu đầy sợi bạc, khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt đau thương. Phụ thân qua đời, tổ mẫu vì quá bi thương mà ngã bệnh. Nàng biết, tổ mẫu yêu thương phụ thân nàng rất nhiều. Liên lão phu nhân vẫy vẫy tay nói: "Tam nha đầu lại đây, đến chỗ tổ mẫu này. Để tổ mẫu xem xem, có phải tốt thật rồi không. Cũng đừng cậy mạnh khiến thân thể thêm mệt mỏi."

Nguyệt Dao thấy tổ mẫu yêu thương nàng như vậy, sợi dây cung căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng bị chặt đứt, ôm lấy lão phu nhân gào khóc, khóc như ruột gan đứt thành từng khúc, khóc đến khàn cả giọng.

Lão phu nhân thấy Nguyệt Dao khóc đến đau lòng như vậy, trong mắt lóe lên sự tàn khốc: "Làm sao vậy? Có phải có người bỏ bê cháu không?" Bà còn chưa có chết đâu, đã có người dám bắt nạt cháu gái bà rồi.

Ngực của Trịnh mụ mụ có chút căng thẳng. Mấy ngày nay đều có người chăm sóc cho Tam cô nương mà, đâu có ai dám bỏ bê Tam cô nương chứ!

Nguyệt Dao khóc hơn nửa ngày, ai cũng không khuyên được. Lại qua lúc lâu sau, nàng mới lau nước mắt: "Tổ mẫu, cháu gái chỉ là lo cho sứ khỏe của bà. Không có ai bắt nạt cháu cả. Tổ mẫu, bà nhất định phải giữ sức khỏe thật tốt."

Lão phu nhân nghe Liên Nguyệt Dao nói, sắc mặt tốt lên không ít. Trịnh mụ mụ cầm một cái gối to đến, đặt nó ở sau lưng lão phu nhân để bà dựa vào. Lão phu nhân dựa lưng vào gối, nhìn kỹ huyết mạch ruột thịt duy nhất mà con trai út lưu lại. Đứa nhỏ này tuy rằng vẫn còn hơi gầy ốm, nhưng đôi mắt sáng và đẹp, mũi quỳnh môi đỏ, làn da trắng nõn mịn màng, giơ chân nhấc tay đều lộ ra phong phạm của thế gia tiểu thư.

Lão phu nhân nhìn thấy dung mạo cực kỳ giống với con út của mình, nhớ thấy đứa con trai hiếu thuận của bà giờ đã âm dương cách biệt, trong lòng lại trở nên khó chịu. Trong chốc lát nước mắt lại tràn đầy đôi mắt.

Vẫn là Trịnh mụ mụ an ủi một lúc lâu, Nguyệt Dao cũng tới khuyên bà: "Tổ mẫu, đều là Nguyệt Dao không đúng, không nên chọc tổ mẫu thương tâm. Cha mẹ nếu biết được tổ mẫu ngày ngày đau buồn vì họ như thế thì dù có ở dưới cửu tuyền cũng không thể an tâm được. Còn xin tổ mẫu có thể bảo trọng tốt thân thể."

Không nói tới Trịnh mụ mụ, chính lão phu nhân cũng rất kinh ngạc. Từ sau khi Nguyệt Dao đi chùa Hoa Lâm, sư thái trong chùa nói nếu Nguyệt Dao thực sự có lòng hiếu thảo thì hãy chép hết cuốn kinh để siêu độ cho cha mẹ. Nguyệt Dao tin vào những lời này, ngày nào cũng tự mình sao chép kinh phật.

Lão phu nhân xoa đầu Nguyệt Dao, một khi bà qua đời, lão Đại sẽ mặc kệ việc trong nhà, vợ lão Đại trên mặt thì hiếu thuận từ thiện nhưng trong lòng thì lại ác độc vô cùng ( rốt cuộc là gừng càng già càng cay ). Con của chính mình thì chắc chắn sẽ không hại, nhưng Nguyệt Dao thì lại không chắc. Bà thật sự không yên tâm. Bây giờ toàn bộ tài sản của Nhị phòng đều nằm trong tay bà, Mạc thị không dám động. Nhưng còn sau này, sau này bà không còn nữa nội viện sẽ do Mạc thị một tay che trời. Đứa nhỏ này có thể tránh được không?

Lão phu nhân cũng biết tình trạng cơ thể mình, bà không còn được mấy năm nữa. Hiện tại bà có thể sống lâu một năm chính là một năm. Bà cần phải vì đứa trẻ này mà tính toán thật tốt: "Nguyệt Dao, năm nay cháu cũng đã tám tuổi rồi. Qua một thời gian nữa là muốn mời ma ma giáo dưỡng tới. Nguyệt Dao, đến lúc đó cháu cũng phải đi theo cùng học quy củ." Lão phu nhân cảm thấy Nguyệt Dao có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, sư thái nói sao chép hiếu kinh cũng không có nói nhất định phải hoàn thành trong vòng một năm. Chỉ cần thành tâm, hoàn thành trong vòng ba năm là được. Chỉ là trước đây cùng Nguyệt Dao nói tới chuyện này nàng cũng không nghe. Nhưng hiện giờ thấy dáng vẻ của Nguyệt Dao đã thay đổi, cho nên mới thử thăm dò nói với nàng.

Nguyệt Dao nhớ rõ đời trước Liên gia cũng mời ma ma giáo dưỡng tới, lúc ấy nàng còn đang sao chép Vãng sinh kinh làm sao có thể nguyện ý dành ra thời gian để học quy củ. Lễ nghi của nàng là do nương dạy dỗ, không ai có thể tìm ra sai lầm, nhưng cũng đã bỏ qua rất nhiều thứ.

Lão phu nhân thấy Liên Nguyệt Dao trầm mặc, cho rằng nàng không muốn: "Dao Nhi, đi theo ma ma giáo dưỡng học nhiều kiến thức, rất có lợi đối với cháu. Nếu có duyên phận để cho bọn họ chỉ bảo cháu nhiều một chút thì chính là tạo hóa của cháu. Về sau cháu có thể ít đi đường vòng hơn."

Nguyệt Dao nghe lão phu nhân nói, lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Tổ mẫu thật sự rất yêu thương nàng, muốn tốt cho nàng. Nếu như kiếp trước nàng cũng đồng ý để ma ma dạy dỗ, tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài thì kết cục đã không giống như vậy.

Nguyệt Dao điều chỉnh lại tâm tư, nhỏ giọng mà nói: "Tổ mẫu yên tâm, sau khi ma ma tới cháu sẽ học tập thật tốt. Nhưng tổ mẫu cũng phải giữ gìn sức khỏe. Cha mẹ đã không còn, Nguyệt Dao chỉ còn tổ mẫu thôi." Lời này vừa nói ra, lão phu nhân lại cảm thấy đau xót trong lòng.

Nha hoàn Xảo Tuệ bên người lão phu nhân bưng lên một bát cháo tổ yến. Nguyệt Dao nhận lấy bát, cũng không đưa cho lão phu nhân mà tự mình thử trước, cảm thấy độ ấm vừa phải lại tự tay đút cháo cho bà.

Sau khi lão phu nhân uống xong cháo, Trịnh mụ mụ lấy kinh thư chuẩn bị niệm cho lão phu nhân nghe. Đây là việc cần thiết mỗi ngày.

Nguyệt Dao bảo Trịnh mụ mụ đưa kinh thư cho nàng, để nàng niệm cho lão phu nhân nghe. Nàng sao chép kinh thư mười năm, kinh thư mà nội viện phu nhân dùng nàng đều có thể đọc thuộc làu làu. Bây giờ niệm lên tự nhiên là rất trôi chảy.

Lão phu nhân liếc mắt nhìn Liên Nguyệt Dao một cái, cảm thấy hơi kỳ quái. Sao đứa nhỏ này lại hiểu biết về kinh thư như vậy. Nhưng nghĩ tới Nguyệt Dao ngày nào cũng đều sao chép kinh thư thì lại nhắm mắt lại nghiêm túc lắng nghe.

Nguyệt Dao thấy quanh thân lão phu nhân tràn ngập tử khí, trong lòng cảm thấy rất kinh sợ. Con người tồn tại, quan trọng nhất chính là tâm tình. Nếu không có nó thì rất nhanh sẽ suy sụp.

Liên lão phu nhân đột nhiên không nghe thấy thanh âm, mở to mắt hỏi: "Làm sao thế Tam nha đầu?" Đang đọc rất tốt mà sao lại ngừng lại.

Tâm tư Nguyệt Dao quay trở lại: "Không có gì ạ, cháu đang nghĩ xem đoạn kinh văn vừa rồi có ý gì." Nói xong lại tiếp tục niệm kinh cho lão phu nhân.

Lão phu nhân có chút nghi hoặc, nhưng thấy trên mặt Liên Nguyệt Dao vẫn rất bình tĩnh thì cũng không hỏi nữa mà tiếp tục híp mắt lại nghe. Trong phòng nha hoàn bà tử đứng hầu hai bên, Nguyệt Dao ngồi trên ghế nhỏ nhẹ nhàng niệm kinh văn, thanh âm nhu hòa khiến cho người nghe cảm thấy rất an tâm.

Trên bàn dài có để một cái huân lô làm từ đồng mạ vàng ở ba chân, từ bên trong tản ra mùi huân hương say lòng người. Lão phu nhân ngồi nghe, đôi mắt nhắm hờ lại.

Nguyệt Dao niệm xong một đoạn kinh văn, nhẹ nhàng nói với lão phu nhân đang nhắm mắt: "Tổ mẫu, Nguyệt Dao sẽ chăm sóc tốt cơ thể, thay thế cha mẹ hiếu thảo với tổ mẫu."

Lão phu nhân nắm lấy tay Nguyệt Dao, mỉm cười: "Nguyệt Dao trưởng thành rồi." Tuy rằng không biết đứa nhỏ này thay đổi vì cái gì nhưng có thể thay đổi là tốt rồi.

Nguyệt Dao cũng cười nói: "Tổ mẫu, chờ khi nào đẹp trời, cháu dẫn người đi dạo bên ngoài một chút. Ở trong phòng mãi cũng chán, đối với thân thể của tổ mẫu cũng không tốt."

Lão phu nhân đem những biến hóa của Nguyệt Dao ghi nhớ trong lòng. Đứa nhỏ này rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà đột nhiên có thể buông xuống rồi? Trịnh mụ mụ cười nói: "Tam cô nương thật là hiếu thuận. Lão phu nhân, mấy hôm nữa thời tiết tốt rồi thì hãy để Tam cô nương cùng ngài đi dạo một lúc. Đỡ cho lão phu nhân luôn nói ngồi ở trong phòng rất buồn." Tam cô nương nói ra những lời này lão phu nhân sẽ nghe vào một hai. Hơn nữa Tam cô nương cũng không lộ ra vẻ đau buồn như trước, lão phu nhân cũng có thể thoải mái trong lòng. Chuyện này đối với hạ nhân bọn họ là chuyện tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia

Số ký tự: 0