Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 95

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

"Phương Mai kể lại. Hôm qua, vợ cậu đi khắp nơi hỏi bác sĩ giỏi. Thím Lưu nói trong thôn Thiên Đường có một vị thần y, chắc chắn Mỹ Phượng đã nghe theo. Và Tần Chiêu Chiêu cũng đã đi cùng cô ấy."

Lý Đại Hải hoảng hốt đứng bật dậy:

"Không thể tin được! Quả thật là không biết trời cao đất dày! Tôi phải vào núi tìm họ ngay!"

Đúng lúc đó, Tiểu Vương lái chiếc Jeep từ nhà xe đến.

Lục Trầm không chần chừ, ra lệnh:

"Đi thôi! Chúng ta sẽ lái xe đến đó ngay."

Vương Đức Thuận vừa xuống xe, Lục Trầm lập tức ngồi vào ghế lái, Lý Đại Hải ngồi ghế phụ. Ở hàng ghế sau, ba chiến sĩ tinh nhuệ đã sẵn sàng.

Chiếc xe Jeep lắc lư qua những con đường núi gồ ghề, cuối cùng dừng lại ở đầu đường mòn dẫn vào rừng. Đường quá hẹp, xe Jeep không thể đi tiếp, cả đội đành dừng xe, lấy vũ khí kiểm tra rồi nhanh chóng tiến vào rừng.

Cùng lúc đó, trong một căn nhà gỗ ở thôn Thiên Đường, Trương Mỹ Phượng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi hai người đàn ông kia quay về, họ cùng "thần y" bước vào một căn phòng, đứng bàn bạc bằng thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu.

Người đàn ông không có vết sẹo trên mặt thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người họ.

Trương Mỹ Phượng nuốt nước bọt, khẽ nói với Tần Chiêu Chiêu:

"Tiểu Tần, chị thấy chuyện này không ổn chút nào..."

Tần Chiêu Chiêu nắm chặt tay, hạ giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Chúng ta có lẽ đã bước vào hang sói rồi..."

Tần Chiêu Chiêu vừa dứt lời thì vị thần y từ trong phòng bước ra.

Ông nhìn hai người với vẻ mặt ôn hòa, nở nụ cười mỉm: "Hóa ra các cô đã gặp con trai tôi trước đó rồi?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười đáp lại, cố giữ thái độ tự nhiên: "Chúng tôi cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy. Vết sẹo trên mặt con trai ông trông khá đáng sợ đấy."

Vị thần y bật cười sảng khoái: "Haha, đừng lo lắng, dù trên mặt nó có vết sẹo nhưng tâm địa lại rất tốt. Các cô không cần phải sợ. Cứ yên tâm ở lại đây, ăn cơm xong chúng sẽ dẫn các cô đi đường tắt ra khỏi núi. Con đường đó sẽ nhanh hơn nhiều so với đường các cô đã đi vào."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu liền tỏ vẻ vui mừng, khéo léo nói: "Vậy thì cảm ơn ông nhiều lắm. Trong lúc chờ họ ăn cơm, liệu ông có thể châm cứu giúp tôi được không? Tôi bị đau vai và cổ đã lâu rồi."

Thần y không mảy may nghi ngờ, vui vẻ gật đầu: "Không thành vấn đề. Để ta xem nào."

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Ông tiến lại gần, đặt hộp kim bạc lên bàn rồi cẩn thận châm cứu vào cổ Tần Chiêu Chiêu. Kỹ thuật của ông điêu luyện, mỗi huyệt đạo đều châm đúng vị trí, động tác nhanh nhẹn khiến cô không hề cảm thấy đau đớn.

Trong lúc đó, Trương Mỹ Phượng đứng bên cạnh quan sát, lòng đầy thắc mắc. Cô thực sự không hiểu vì sao Tần Chiêu Chiêu lại muốn châm cứu vào lúc này, càng không hiểu tại sao cô ấy lại dặn mình phải lấy mấy cây kim bạc. Nhưng có một điều chắc chắn, Tần Chiêu Chiêu luôn có lý do của mình.

Cô hít một hơi sâu, quyết định tin tưởng đối phương. Nếu Tần Chiêu Chiêu đã bảo làm, thì cô nhất định phải giúp.

Nhân lúc thần y đang tập trung châm cứu, Trương Mỹ Phượng vờ như vô tình đi ngang qua bàn, giả vờ lơ đãng làm đổ hộp kim xuống đất.

Tiếng leng keng vang lên, toàn bộ kim bạc rơi vãi khắp sàn nhà.

Cô vội vàng cúi xuống nhặt, gương mặt lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi, để tôi nhặt lại cho ông."

Vị thần y chỉ mỉm cười hiền lành: "Không sao đâu, cô cứ từ từ nhặt lên đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0