Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 94
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Hắn cất giọng:
"Chúng tôi vừa mới về, đói lắm. Ăn cơm xong sẽ tiễn các cô."
Tần Chiêu Chiêu cắn chặt răng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Tình hình này, liệu họ còn có thể rời khỏi đây an toàn hay không?
Buổi trưa, Lục Trầm trở về khu nhà gia đình, nhưng vừa đến nơi, anh đã thấy cửa nhà mình khóa chặt.
Lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác bất an. Giờ này thường là lúc ăn trưa, Tần Chiêu Chiêu đáng lẽ phải ở nhà. Cô có thể đi đâu được chứ?
Người đầu tiên anh nghĩ đến là Trương Mỹ Phượng. Trong khu này, cô ấy là người gần gũi với Tần Chiêu Chiêu nhất. Có khi nào vợ anh đến nhà cô ấy không?
Lục Trầm lập tức rảo bước đến trước cửa nhà Trương Mỹ Phượng, nhưng cũng chỉ thấy một chiếc khóa lớn treo trên đó.
Anh nhíu mày, thầm nghĩ: "Không lẽ Mỹ Phượng cũng không có ở nhà? Hay là Chiêu Chiêu đã đi đâu cùng cô ấy?"
Nhưng giữa trưa thế này, hai người phụ nữ có thể đi đâu được chứ? Còn Lý Đại Hải, giờ này vẫn chưa về nhà?
Đang mải suy nghĩ, anh bỗng thấy Phương Mai – người sống kế bên – bưng một chậu nước từ sân đi ra. Nhìn thấy anh đứng trước cửa nhà Trương Mỹ Phượng, cô tò mò hỏi:
"Doanh trưởng Lục, anh tìm ai vậy?"
Lục Trầm quay sang, giọng gấp gáp:
"Cô có thấy vợ tôi không?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Phương Mai lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Không thấy. Có chuyện gì à?"
"Nhà chị Mỹ Phượng cũng không có ai. Cô có biết họ đi đâu không?"
Phương Mai suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Có khi chị Mỹ Phượng dẫn Tiểu Bảo vào núi tìm thần y khám bệnh rồi. Hôm qua chị ấy còn hỏi tôi xem có bác sĩ nào giỏi. Sau đó, thím Lưu – người nhà của cán sự Lưu – nói rằng trong núi có một vị thần y, sống ở thôn Thiên Đường."
Nghe đến đây, lòng Lục Trầm chợt thắt lại.
Anh biết thôn Thiên Đường – một ngôi làng xinh đẹp nhưng nằm sâu trong dãy núi, nơi người dân tộc thiểu số sinh sống và nói ngôn ngữ riêng. Đường vào làng đầy hiểm nguy, rừng rậm rạp, nhiều thú dữ và cạm bẫy. Ngay cả anh, mỗi khi vào núi cũng phải cực kỳ cẩn thận, huống hồ là hai người phụ nữ cùng một đứa trẻ!
Không chần chừ thêm, anh lập tức quay về doanh trại, tìm Lý Đại Hải để xác nhận tình hình.
Từ miệng Lý Đại Hải, anh biết chắc rằng sáng nay Trương Mỹ Phượng đã dẫn Tiểu Bảo vào núi khám bệnh.
Lục Trầm giận đến mức đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy:
"Thật là hồ đồ! Phụ nữ không biết nguy hiểm, còn cậu cũng không biết sao?"
Lý Đại Hải ngạc nhiên:
"Không sao đâu, tôi nghe Mỹ Phượng nói họ chỉ đi đến một ngôi làng nhỏ, không có gì đáng lo cả."
Lục Trầm nghiến răng:
"Cậu bị cô ấy gạt rồi! Họ đã đi đến thôn Thiên Đường."
Lý Đại Hải tái mặt:
"Cái gì? Mỹ Phượng dẫn con tôi vào thôn Thiên Đường? Sao cậu biết?"
"Chúng tôi vừa mới về, đói lắm. Ăn cơm xong sẽ tiễn các cô."
Tần Chiêu Chiêu cắn chặt răng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Tình hình này, liệu họ còn có thể rời khỏi đây an toàn hay không?
Buổi trưa, Lục Trầm trở về khu nhà gia đình, nhưng vừa đến nơi, anh đã thấy cửa nhà mình khóa chặt.
Lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác bất an. Giờ này thường là lúc ăn trưa, Tần Chiêu Chiêu đáng lẽ phải ở nhà. Cô có thể đi đâu được chứ?
Người đầu tiên anh nghĩ đến là Trương Mỹ Phượng. Trong khu này, cô ấy là người gần gũi với Tần Chiêu Chiêu nhất. Có khi nào vợ anh đến nhà cô ấy không?
Lục Trầm lập tức rảo bước đến trước cửa nhà Trương Mỹ Phượng, nhưng cũng chỉ thấy một chiếc khóa lớn treo trên đó.
Anh nhíu mày, thầm nghĩ: "Không lẽ Mỹ Phượng cũng không có ở nhà? Hay là Chiêu Chiêu đã đi đâu cùng cô ấy?"
Nhưng giữa trưa thế này, hai người phụ nữ có thể đi đâu được chứ? Còn Lý Đại Hải, giờ này vẫn chưa về nhà?
Đang mải suy nghĩ, anh bỗng thấy Phương Mai – người sống kế bên – bưng một chậu nước từ sân đi ra. Nhìn thấy anh đứng trước cửa nhà Trương Mỹ Phượng, cô tò mò hỏi:
"Doanh trưởng Lục, anh tìm ai vậy?"
Lục Trầm quay sang, giọng gấp gáp:
"Cô có thấy vợ tôi không?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Phương Mai lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Không thấy. Có chuyện gì à?"
"Nhà chị Mỹ Phượng cũng không có ai. Cô có biết họ đi đâu không?"
Phương Mai suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Có khi chị Mỹ Phượng dẫn Tiểu Bảo vào núi tìm thần y khám bệnh rồi. Hôm qua chị ấy còn hỏi tôi xem có bác sĩ nào giỏi. Sau đó, thím Lưu – người nhà của cán sự Lưu – nói rằng trong núi có một vị thần y, sống ở thôn Thiên Đường."
Nghe đến đây, lòng Lục Trầm chợt thắt lại.
Anh biết thôn Thiên Đường – một ngôi làng xinh đẹp nhưng nằm sâu trong dãy núi, nơi người dân tộc thiểu số sinh sống và nói ngôn ngữ riêng. Đường vào làng đầy hiểm nguy, rừng rậm rạp, nhiều thú dữ và cạm bẫy. Ngay cả anh, mỗi khi vào núi cũng phải cực kỳ cẩn thận, huống hồ là hai người phụ nữ cùng một đứa trẻ!
Không chần chừ thêm, anh lập tức quay về doanh trại, tìm Lý Đại Hải để xác nhận tình hình.
Từ miệng Lý Đại Hải, anh biết chắc rằng sáng nay Trương Mỹ Phượng đã dẫn Tiểu Bảo vào núi khám bệnh.
Lục Trầm giận đến mức đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy:
"Thật là hồ đồ! Phụ nữ không biết nguy hiểm, còn cậu cũng không biết sao?"
Lý Đại Hải ngạc nhiên:
"Không sao đâu, tôi nghe Mỹ Phượng nói họ chỉ đi đến một ngôi làng nhỏ, không có gì đáng lo cả."
Lục Trầm nghiến răng:
"Cậu bị cô ấy gạt rồi! Họ đã đi đến thôn Thiên Đường."
Lý Đại Hải tái mặt:
"Cái gì? Mỹ Phượng dẫn con tôi vào thôn Thiên Đường? Sao cậu biết?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro