Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 568
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Rằm tháng Giêng, Lục Dao xin nghỉ hẳn mười ngày để chuẩn bị cho hôn lễ.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, chuyên viên trang điểm của studio đã có mặt từ lúc năm giờ để làm tóc và trang điểm cho cô dâu. Trong nhà bắt đầu nhộn nhịp, họ hàng từ khắp nơi lần lượt kéo đến.
Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh Lục Dao, nhìn từng tốp người ra vào chúc mừng mà không khỏi cảm thấy lạ lẫm. Phần lớn họ hàng của Lục Dao cô đều không quen biết, ngoại trừ một người—mợ của cô dâu, người từng sốt sắng giới thiệu đối tượng cho Lục Dao trước đây.
Khác với không khí rộn ràng, rạng rỡ của những người xung quanh, sắc mặt bà mợ này khó chịu như thể ai đó thiếu bà ta tám trăm đồng không trả.
Tần Chiêu Chiêu nghĩ một chút rồi bước sang chào hỏi:
“Mợ ơi, hôm nay là ngày cưới của Lục Dao, sao trông mợ có vẻ không vui thế ạ?”
Câu hỏi vừa thốt ra, những người xung quanh đều bất giác quay sang nhìn bà ta.
Mợ của Lục Dao hơi giật mình, không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại thẳng thắn như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Nhưng trước ánh mắt tò mò của mọi người, bà ta đành cười gượng:
“Xem con nói kìa. Cháu gái mợ cưới chồng, làm sao mà mợ không vui được. Con nghĩ nhiều quá rồi.”
Giọng điệu đầy vẻ bực bội.
Người chồng đứng cạnh bà ta—cậu của Lục Dao, có vẻ hơi mất mặt, liền lên tiếng giải vây:
“Sao mợ các cháu không vui cho được. Nghe tin Lục Dao sắp cưới, bà ấy vui mừng lắm, hồi hộp đến nỗi cả đêm không ngủ được, nên trông có vẻ hơi mệt thôi.”
Tần Chiêu Chiêu vẫn giữ nụ cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Hóa ra là thế à? Vậy mà con cứ tưởng mợ không vui. Cậu, mợ, hai người vào trong ngồi nghỉ một chút đi.”
Cô nói xong liền quay lại cùng Lục Trầm tiếp tục đứng ở cửa đón khách.
Cậu của Lục Dao nhân lúc không ai để ý, kéo vợ mình ra một góc, nhíu mày cảnh cáo:
“Hôm nay là ngày cưới của Lục Dao, bà đừng có làm gì khiến tôi mất mặt đấy.”
Mợ ta bực bội hừ một tiếng:
“Tôi vốn không muốn đến, đều do ông cứ ép tôi đến.”
Cậu trừng mắt:
“Chỉ vì chuyện của Tiểu Cường mà bà không muốn dự đám cưới của Lục Dao à? Bà quên mất con bé đã chăm sóc gia đình chúng ta như thế nào rồi sao? Bà còn có lương tâm không?”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Vừa nghe nhắc đến chuyện này, mợ ta lập tức nổi đóa, giọng the thé:
“Ông nói rõ xem nào, Tiểu Hoa chăm sóc nhà chúng ta á? Ông đừng quên bố mẹ ông sống chung với chúng ta, nó bỏ tiền ra là vì ông bà nội, ông tưởng nó làm cho chúng ta chắc? Ông già rồi mà vẫn không hiểu ra vấn đề này sao?”
Cậu giận đến tái mặt, cố đè thấp giọng nhưng vẫn không che giấu được cơn tức:
“Bà im đi! Nói như thế mà không sợ bị quả báo sao? Tiền của Tiểu Hoa đưa chẳng phải đều vào tay bà, đến tay bố mẹ tôi được mấy đồng? Cuối cùng cũng do bà tiêu hết chứ ai?
Còn Tiểu Cường thì láo lếu, ngay cả bố mẹ nó còn không coi ra gì, bà còn định giới thiệu nó cho Lục Dao, ý đồ của bà tôi đều nắm rõ rồi. Đừng có giả vờ như bị ức h.i.ế.p nữa.
Nói thẳng cho bà biết, may mà Lục Dao không để mắt đến Tiểu Cường, nếu không tôi cũng không thể đồng ý để hai đứa quen nhau. Bà thử nhìn lại xem, thằng cháu bà có xứng không?”
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, chuyên viên trang điểm của studio đã có mặt từ lúc năm giờ để làm tóc và trang điểm cho cô dâu. Trong nhà bắt đầu nhộn nhịp, họ hàng từ khắp nơi lần lượt kéo đến.
Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh Lục Dao, nhìn từng tốp người ra vào chúc mừng mà không khỏi cảm thấy lạ lẫm. Phần lớn họ hàng của Lục Dao cô đều không quen biết, ngoại trừ một người—mợ của cô dâu, người từng sốt sắng giới thiệu đối tượng cho Lục Dao trước đây.
Khác với không khí rộn ràng, rạng rỡ của những người xung quanh, sắc mặt bà mợ này khó chịu như thể ai đó thiếu bà ta tám trăm đồng không trả.
Tần Chiêu Chiêu nghĩ một chút rồi bước sang chào hỏi:
“Mợ ơi, hôm nay là ngày cưới của Lục Dao, sao trông mợ có vẻ không vui thế ạ?”
Câu hỏi vừa thốt ra, những người xung quanh đều bất giác quay sang nhìn bà ta.
Mợ của Lục Dao hơi giật mình, không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại thẳng thắn như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Nhưng trước ánh mắt tò mò của mọi người, bà ta đành cười gượng:
“Xem con nói kìa. Cháu gái mợ cưới chồng, làm sao mà mợ không vui được. Con nghĩ nhiều quá rồi.”
Giọng điệu đầy vẻ bực bội.
Người chồng đứng cạnh bà ta—cậu của Lục Dao, có vẻ hơi mất mặt, liền lên tiếng giải vây:
“Sao mợ các cháu không vui cho được. Nghe tin Lục Dao sắp cưới, bà ấy vui mừng lắm, hồi hộp đến nỗi cả đêm không ngủ được, nên trông có vẻ hơi mệt thôi.”
Tần Chiêu Chiêu vẫn giữ nụ cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Hóa ra là thế à? Vậy mà con cứ tưởng mợ không vui. Cậu, mợ, hai người vào trong ngồi nghỉ một chút đi.”
Cô nói xong liền quay lại cùng Lục Trầm tiếp tục đứng ở cửa đón khách.
Cậu của Lục Dao nhân lúc không ai để ý, kéo vợ mình ra một góc, nhíu mày cảnh cáo:
“Hôm nay là ngày cưới của Lục Dao, bà đừng có làm gì khiến tôi mất mặt đấy.”
Mợ ta bực bội hừ một tiếng:
“Tôi vốn không muốn đến, đều do ông cứ ép tôi đến.”
Cậu trừng mắt:
“Chỉ vì chuyện của Tiểu Cường mà bà không muốn dự đám cưới của Lục Dao à? Bà quên mất con bé đã chăm sóc gia đình chúng ta như thế nào rồi sao? Bà còn có lương tâm không?”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Vừa nghe nhắc đến chuyện này, mợ ta lập tức nổi đóa, giọng the thé:
“Ông nói rõ xem nào, Tiểu Hoa chăm sóc nhà chúng ta á? Ông đừng quên bố mẹ ông sống chung với chúng ta, nó bỏ tiền ra là vì ông bà nội, ông tưởng nó làm cho chúng ta chắc? Ông già rồi mà vẫn không hiểu ra vấn đề này sao?”
Cậu giận đến tái mặt, cố đè thấp giọng nhưng vẫn không che giấu được cơn tức:
“Bà im đi! Nói như thế mà không sợ bị quả báo sao? Tiền của Tiểu Hoa đưa chẳng phải đều vào tay bà, đến tay bố mẹ tôi được mấy đồng? Cuối cùng cũng do bà tiêu hết chứ ai?
Còn Tiểu Cường thì láo lếu, ngay cả bố mẹ nó còn không coi ra gì, bà còn định giới thiệu nó cho Lục Dao, ý đồ của bà tôi đều nắm rõ rồi. Đừng có giả vờ như bị ức h.i.ế.p nữa.
Nói thẳng cho bà biết, may mà Lục Dao không để mắt đến Tiểu Cường, nếu không tôi cũng không thể đồng ý để hai đứa quen nhau. Bà thử nhìn lại xem, thằng cháu bà có xứng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro