Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 567
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Tần Chiêu Chiêu bật cười, ánh mắt dịu dàng.
"Em cứ khen mãi thế này, chị sắp tự kiêu mất thôi."
"Chị đáng tự hào mà! Sau này nếu em kết hôn mà cũng mang song thai, em sẽ tự hào lắm luôn!"
Dư Hoa bật cười, lắc đầu.
"Con bé này, còn chưa cưới chồng mà đã tính đến chuyện con cái rồi."
"Con sắp cưới rồi còn gì! Mẹ ơi, đến lúc đó mẹ không chỉ có cháu trai mà còn có cháu ngoại nữa!"
Dư Hoa bất lực thở dài.
"Xem miệng con kìa, cái gì cũng nói toạc ra. Người ta nghe thấy con nói mấy chuyện này khi còn chưa cưới, cười cho đấy! Không phải chuyện gì cũng có thể nói ra bừa bãi đâu."
Lục Dao le lưỡi.
"Con biết rồi mà. Chỉ nói trước mặt người nhà thôi, còn với người ngoài con giữ kẽ lắm!"
Tiếng cười tràn ngập căn phòng. Nhưng ngay sau đó, Dư Hoa nhớ lại lời bác sĩ dặn, giọng bà trở nên nghiêm túc.
"Hôm nay bác sĩ bảo tốt nhất nên kiểm tra mỗi tháng một lần. Đông Lăng không có điều kiện y tế tốt, mà công việc của Lục Trầm lại bận rộn, thường xuyên phải ở vùng núi, đi lại rất bất tiện. Chiêu Chiêu, hay là con cứ ở lại đây dưỡng thai đi. Ngày mai bảo mẫu sẽ đến, lúc nào cũng có người chăm sóc. Ở nhà mẹ và bố con cũng yên tâm hơn."
Thời điểm đó, phụ nữ mang thai không có thói quen đi khám thai định kỳ, những vùng kinh tế kém phát triển còn chưa có thiết bị siêu âm tiên tiến.
Tần Chiêu Chiêu chần chừ. Đây quả thực là một vấn đề nan giải.
Lần đầu tiên mang thai, cô chẳng có chút kinh nghiệm nào. Ở lại nhà đẻ đương nhiên là tốt nhất. Nhưng từ tận đáy lòng, cô không muốn xa Lục Trầm.
Cô đã quen có anh bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nếu Lục Trầm rời đi, phải đợi đến lúc cô sinh anh mới về. Nghĩa là họ sẽ xa nhau đến nửa năm.
Lục Trầm cũng chẳng nỡ xa vợ. Anh muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cô, được cùng cô chờ đón con ra đời. Nhưng nơi anh đóng quân là vùng núi heo hút, ban ngày anh bận rộn trong quân đội, có khi đến tối cũng không về được. Chiêu Chiêu phải ở nhà một mình, anh không yên lòng.
Suy đi tính lại, cuối cùng anh vẫn quyết định:
"Mẹ nói đúng đấy. Chiêu Chiêu, em ở lại dưỡng thai đi. Nếu em theo anh, ban ngày anh bận làm việc, không thể bên em thường xuyên. Để em ở nhà một mình, anh lại lo lắng không yên, chẳng tập trung làm được gì. Đợi đến khi em sinh, anh sẽ xin nghỉ phép về với em và con."
Tần Chiêu Chiêu im lặng suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
Mọi chuyện phải ưu tiên cho con cái. Con là quan trọng nhất.
Tối hôm đó, khi Lục Quốc An về nhà, nghe Dư Hoa báo tin vui, ông mừng đến mức không thể ngồi yên, lập tức muốn ra nghĩa trang báo tin này cho tổ tiên.
Khi còn sống, ông nội Lục Trầm lo lắng nhất chính là chuyện kết hôn của cháu trai.
Thế là sáng sớm hôm sau, Lục Trầm theo cha đến nghĩa trang, cùng ông báo tin mừng.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã đến rằm tháng Giêng, ngày Lục Dao xuất giá.
Những ngày qua, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Mỗi khi tan làm, bố mẹ chồng cũng cùng tham gia bàn bạc, sau đó giao lại mọi việc để hai vợ chồng lo liệu.
Từ việc chuẩn bị đồ cưới cho Lục Dao, viết thiệp mời, đến việc đi phát thiệp, đặt tiệc, chọn món… tất cả đều do vợ chồng Lục Trầm phụ trách. Họ bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Lục Dao vì phải xin nghỉ làm để tổ chức đám cưới nên trước đó không tiện nghỉ sớm. Mỗi khi rảnh, cô mới tranh thủ đi chụp ảnh cưới với Hứa An Hoa.
Mãi đến rằm tháng Giêng, ảnh cưới mới được gửi về.
Từng tấm ảnh đều rất đẹp. Hứa An Hoa trân trọng mang tất cả về nhà mới, cẩn thận đặt ở những vị trí trang trọng nhất.
"Em cứ khen mãi thế này, chị sắp tự kiêu mất thôi."
"Chị đáng tự hào mà! Sau này nếu em kết hôn mà cũng mang song thai, em sẽ tự hào lắm luôn!"
Dư Hoa bật cười, lắc đầu.
"Con bé này, còn chưa cưới chồng mà đã tính đến chuyện con cái rồi."
"Con sắp cưới rồi còn gì! Mẹ ơi, đến lúc đó mẹ không chỉ có cháu trai mà còn có cháu ngoại nữa!"
Dư Hoa bất lực thở dài.
"Xem miệng con kìa, cái gì cũng nói toạc ra. Người ta nghe thấy con nói mấy chuyện này khi còn chưa cưới, cười cho đấy! Không phải chuyện gì cũng có thể nói ra bừa bãi đâu."
Lục Dao le lưỡi.
"Con biết rồi mà. Chỉ nói trước mặt người nhà thôi, còn với người ngoài con giữ kẽ lắm!"
Tiếng cười tràn ngập căn phòng. Nhưng ngay sau đó, Dư Hoa nhớ lại lời bác sĩ dặn, giọng bà trở nên nghiêm túc.
"Hôm nay bác sĩ bảo tốt nhất nên kiểm tra mỗi tháng một lần. Đông Lăng không có điều kiện y tế tốt, mà công việc của Lục Trầm lại bận rộn, thường xuyên phải ở vùng núi, đi lại rất bất tiện. Chiêu Chiêu, hay là con cứ ở lại đây dưỡng thai đi. Ngày mai bảo mẫu sẽ đến, lúc nào cũng có người chăm sóc. Ở nhà mẹ và bố con cũng yên tâm hơn."
Thời điểm đó, phụ nữ mang thai không có thói quen đi khám thai định kỳ, những vùng kinh tế kém phát triển còn chưa có thiết bị siêu âm tiên tiến.
Tần Chiêu Chiêu chần chừ. Đây quả thực là một vấn đề nan giải.
Lần đầu tiên mang thai, cô chẳng có chút kinh nghiệm nào. Ở lại nhà đẻ đương nhiên là tốt nhất. Nhưng từ tận đáy lòng, cô không muốn xa Lục Trầm.
Cô đã quen có anh bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nếu Lục Trầm rời đi, phải đợi đến lúc cô sinh anh mới về. Nghĩa là họ sẽ xa nhau đến nửa năm.
Lục Trầm cũng chẳng nỡ xa vợ. Anh muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cô, được cùng cô chờ đón con ra đời. Nhưng nơi anh đóng quân là vùng núi heo hút, ban ngày anh bận rộn trong quân đội, có khi đến tối cũng không về được. Chiêu Chiêu phải ở nhà một mình, anh không yên lòng.
Suy đi tính lại, cuối cùng anh vẫn quyết định:
"Mẹ nói đúng đấy. Chiêu Chiêu, em ở lại dưỡng thai đi. Nếu em theo anh, ban ngày anh bận làm việc, không thể bên em thường xuyên. Để em ở nhà một mình, anh lại lo lắng không yên, chẳng tập trung làm được gì. Đợi đến khi em sinh, anh sẽ xin nghỉ phép về với em và con."
Tần Chiêu Chiêu im lặng suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
Mọi chuyện phải ưu tiên cho con cái. Con là quan trọng nhất.
Tối hôm đó, khi Lục Quốc An về nhà, nghe Dư Hoa báo tin vui, ông mừng đến mức không thể ngồi yên, lập tức muốn ra nghĩa trang báo tin này cho tổ tiên.
Khi còn sống, ông nội Lục Trầm lo lắng nhất chính là chuyện kết hôn của cháu trai.
Thế là sáng sớm hôm sau, Lục Trầm theo cha đến nghĩa trang, cùng ông báo tin mừng.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã đến rằm tháng Giêng, ngày Lục Dao xuất giá.
Những ngày qua, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Mỗi khi tan làm, bố mẹ chồng cũng cùng tham gia bàn bạc, sau đó giao lại mọi việc để hai vợ chồng lo liệu.
Từ việc chuẩn bị đồ cưới cho Lục Dao, viết thiệp mời, đến việc đi phát thiệp, đặt tiệc, chọn món… tất cả đều do vợ chồng Lục Trầm phụ trách. Họ bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Lục Dao vì phải xin nghỉ làm để tổ chức đám cưới nên trước đó không tiện nghỉ sớm. Mỗi khi rảnh, cô mới tranh thủ đi chụp ảnh cưới với Hứa An Hoa.
Mãi đến rằm tháng Giêng, ảnh cưới mới được gửi về.
Từng tấm ảnh đều rất đẹp. Hứa An Hoa trân trọng mang tất cả về nhà mới, cẩn thận đặt ở những vị trí trang trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro