Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 520
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
“Thật ra tôi cũng có ý đó.” Lục Trầm mỉm cười. “Tôi có một cô em gái năm nay 22 tuổi, làm việc ở thư viện. Ngoại hình cũng khá, cao một mét bảy, rất hợp với cậu. Không biết cậu có muốn gặp mặt con bé không?”
Hứa An Hoa hơi bất ngờ, nhưng cũng có phần vinh dự:
“Anh tin tưởng tôi vậy sao?”
“Đương nhiên, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn. Cậu là người tốt. Vợ tôi cũng thấy cậu với em gái tôi rất xứng đôi, nên tôi định dò hỏi trước. Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp thế này.”
Hứa An Hoa bật cười:
“Được thôi, có người anh trai như anh thì em gái chắc chắn không phải người bình thường. Vậy thì gặp mặt cũng tốt. Để tôi giới thiệu sơ qua về mình nhé. Tôi là con một, bố tôi làm kỹ thuật viên tại nhà máy cơ khí, mẹ tôi là kế toán của nhà máy. Hiện tôi vẫn sống cùng bố mẹ.”
Điều kiện gia đình khá ổn. Lục Trầm gật đầu hài lòng:
“Nhà tôi có ba anh em, tôi là con trai thứ hai. Anh cả làm việc trong cơ quan nhà nước. Bố tôi làm việc ở quân khu, mẹ tôi cũng là kế toán, cả nhà hiện sống trong khu gia đình quân nhân.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Nghe đến cụm từ “khu gia đình quân nhân”, Hứa An Hoa gần như giật mình, vô thức giảm tốc độ. Ở Hải Thị, ai cũng biết những người có thể sống trong khu này đều là nhân vật đáng nể. Nếu bố của Lục Trầm làm việc trong quân khu, hẳn phải là một nhân vật lớn. Hứa An Hoa không khỏi cảm thấy bản thân có chút không xứng, bèn nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Gia cảnh anh tốt vậy, tôi thấy hơi chùn bước rồi.”
Lục Trầm bật cười:
“Có gì đâu mà chùn bước. Cả nhà tôi đều dễ chịu, không cần lo. Em gái tôi là công chúa nhỏ của gia đình, nhưng tính cách hoàn toàn không phải kiểu tiểu thư đâu. Cậu mà gặp, đảm bảo thích ngay.”
Hứa An Hoa suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý. Cả hai thống nhất sẽ gặp mặt vào sáng mùng 3, lúc 9 giờ tại chân núi giả trong công viên Ngọc Sơn.
—
Tần Chiêu Chiêu cùng bố mẹ dạo quanh ba tầng của trung tâm thương mại Nhân dân Ngọc Sơn. Cảm thấy thời gian đã muộn, đoán rằng Lục Trầm hẳn đã quay lại, ba người rời trung tâm, băng qua đường tiến vào công viên Ngọc Sơn.
Lục Trầm ngồi trong xe cảnh sát vừa về đến nơi thì trông thấy Tần Chiêu Chiêu cùng bố mẹ cô đang băng qua đường. Anh liền nhờ Hứa An Hoa dừng xe để xuống chào tạm biệt. Hứa An Hoa cũng vui vẻ chào hỏi bố mẹ Tần Chiêu Chiêu trước khi rời đi.
Đợi xe cảnh sát khuất hẳn, Tần Chiêu Chiêu tò mò quay sang Lục Trầm, hạ giọng hỏi: "Anh đã nói chuyện đó chưa?"
Lục Trầm gật đầu, hiểu ngay cô đang nhắc đến chuyện mai mối: "Rồi, anh có nhắc qua. Hoàn cảnh gia đình rất ổn, cậu ấy là con một, bố làm kỹ sư, mẹ là kế toán trong xưởng cơ khí. Nhà ít người nên cũng không có nhiều mâu thuẫn."
Hứa An Hoa hơi bất ngờ, nhưng cũng có phần vinh dự:
“Anh tin tưởng tôi vậy sao?”
“Đương nhiên, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn. Cậu là người tốt. Vợ tôi cũng thấy cậu với em gái tôi rất xứng đôi, nên tôi định dò hỏi trước. Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp thế này.”
Hứa An Hoa bật cười:
“Được thôi, có người anh trai như anh thì em gái chắc chắn không phải người bình thường. Vậy thì gặp mặt cũng tốt. Để tôi giới thiệu sơ qua về mình nhé. Tôi là con một, bố tôi làm kỹ thuật viên tại nhà máy cơ khí, mẹ tôi là kế toán của nhà máy. Hiện tôi vẫn sống cùng bố mẹ.”
Điều kiện gia đình khá ổn. Lục Trầm gật đầu hài lòng:
“Nhà tôi có ba anh em, tôi là con trai thứ hai. Anh cả làm việc trong cơ quan nhà nước. Bố tôi làm việc ở quân khu, mẹ tôi cũng là kế toán, cả nhà hiện sống trong khu gia đình quân nhân.”
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Nghe đến cụm từ “khu gia đình quân nhân”, Hứa An Hoa gần như giật mình, vô thức giảm tốc độ. Ở Hải Thị, ai cũng biết những người có thể sống trong khu này đều là nhân vật đáng nể. Nếu bố của Lục Trầm làm việc trong quân khu, hẳn phải là một nhân vật lớn. Hứa An Hoa không khỏi cảm thấy bản thân có chút không xứng, bèn nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Gia cảnh anh tốt vậy, tôi thấy hơi chùn bước rồi.”
Lục Trầm bật cười:
“Có gì đâu mà chùn bước. Cả nhà tôi đều dễ chịu, không cần lo. Em gái tôi là công chúa nhỏ của gia đình, nhưng tính cách hoàn toàn không phải kiểu tiểu thư đâu. Cậu mà gặp, đảm bảo thích ngay.”
Hứa An Hoa suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý. Cả hai thống nhất sẽ gặp mặt vào sáng mùng 3, lúc 9 giờ tại chân núi giả trong công viên Ngọc Sơn.
—
Tần Chiêu Chiêu cùng bố mẹ dạo quanh ba tầng của trung tâm thương mại Nhân dân Ngọc Sơn. Cảm thấy thời gian đã muộn, đoán rằng Lục Trầm hẳn đã quay lại, ba người rời trung tâm, băng qua đường tiến vào công viên Ngọc Sơn.
Lục Trầm ngồi trong xe cảnh sát vừa về đến nơi thì trông thấy Tần Chiêu Chiêu cùng bố mẹ cô đang băng qua đường. Anh liền nhờ Hứa An Hoa dừng xe để xuống chào tạm biệt. Hứa An Hoa cũng vui vẻ chào hỏi bố mẹ Tần Chiêu Chiêu trước khi rời đi.
Đợi xe cảnh sát khuất hẳn, Tần Chiêu Chiêu tò mò quay sang Lục Trầm, hạ giọng hỏi: "Anh đã nói chuyện đó chưa?"
Lục Trầm gật đầu, hiểu ngay cô đang nhắc đến chuyện mai mối: "Rồi, anh có nhắc qua. Hoàn cảnh gia đình rất ổn, cậu ấy là con một, bố làm kỹ sư, mẹ là kế toán trong xưởng cơ khí. Nhà ít người nên cũng không có nhiều mâu thuẫn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro