Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 388

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

Tần Chiêu Chiêu nghe mà thấy lạnh cả người. Cô không thể tin được con người có thể tàn nhẫn đến mức ấy.

"Quả nhiên, người xấu luôn tìm thấy nhau. Chị em nhà này thật độc ác!"

Dù đã biết sự thật, cô vẫn không khỏi thắc mắc:

"Nhưng nếu là mưu sát, sao giám định pháp y lại kết luận là tự tử?"

Lục Trầm kiên nhẫn giải thích:

"Ngô Bình khai rằng khi Dương Tiểu Yến ngủ, cô ấy chỉ đắp một lớp chăn mỏng. Chúng đã dùng chính lớp chăn đó quấn chặt lấy cô ấy, khiến dù có giãy giụa cũng không để lại vết thương mới. Sau khi cô ấy tắt thở, chúng xử lý lại hiện trường rất kỹ càng, khiến pháp y không phát hiện được dấu hiệu bất thường.

Nhưng chuyện này không dừng lại ở đây. Cục Công an Đông Lăng đã vào cuộc. Nếu vị pháp y kia có vấn đề, chắc chắn sẽ không thoát tội."

Tần Chiêu Chiêu im lặng, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô nép sát vào vòng tay Lục Trầm, giọng nói có chút run rẩy:

"Thật đáng sợ. Sao có thể tồn tại những kẻ độc ác đến mức ấy chứ? Dù gì cũng từng là người đầu ấp tay gối, thế mà Ngô Bình vẫn có thể nhẫn tâm ra tay được sao?"

Lục Trầm hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng trấn an:

"Có những kẻ không thể gọi là con người, chúng chỉ mang hình dáng con người mà thôi. Dương Tiểu Yến vốn quá đơn thuần. Nếu cô ấy đề phòng hơn một chút, có lẽ đã không tiết lộ bí mật đó ra ngoài. Nhưng em yên tâm, Ngô Bình cũng không có kết cục tốt đẹp đâu. Dương Tiểu Yến dưới suối vàng cũng có thể an lòng rồi."

Tần Chiêu Chiêu thở dài, dù biết kết cục đã định, nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối cho số phận của Dương Tiểu Yến.

Thấy cô im lặng, Lục Trầm lại nói tiếp:

"Chính Ngô Bình là kẻ đột nhập vào nhà mình đêm hôm đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tần Chiêu Chiêu giật mình:

"Anh ta định g.i.ế.c em sao?"

"Không, hắn định bắt em làm con tin, ép anh thả lão đại Vương."

Cô ngạc nhiên:

"Sao hắn dám chắc rằng anh sẽ thả lão đại Vương vì em?"

Lục Trầm nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói đầy chắc chắn:

"Tất nhiên là sẽ thả."

Tần Chiêu Chiêu hơi sững lại, nhưng rồi cô bật cười. Cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh, giọng nhẹ như gió thoảng:

"Em yên tâm khi nghe câu này rồi."

Cô biết anh nói thật lòng. Đồng thời, cô cũng tin tưởng anh.

Ánh mắt long lanh của Tần Chiêu Chiêu như có ma lực khiến tim Lục Trầm đập nhanh hơn. Anh không kìm được, xoay người đè cô xuống, ôm lấy cô thật chặt...

Trưa hôm sau, Chu Phú Quý trở về khu nhà gia đình.

Thím Lưu ngồi trước cửa, tâm trạng trông chẳng vui vẻ gì. Từ khi Lý Kiều Kiều không còn, bà cảm thấy trống trải vô cùng. Trước đây, mỗi ngày đều có người cùng trò chuyện, vậy mà bây giờ, không khí trở nên yên ắng đến lạ thường.

Nhìn thấy Chu Phú Quý về mà không có ai đi cùng, thím Lưu bèn bước ra, chặn trước mặt anh ta, giọng đầy tò mò:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

"Kiều Kiều đâu? Sao cậu không đưa nó về?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0