Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 380
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Vậy nên, cô ta đã chọn cách kết thúc tất cả.
Từ trong phòng, thím Lưu bước ra, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc rất nhiều.
Ngay lập tức, mấy bà vợ lính vây lấy bà.
“Thím, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” Một người lên tiếng hỏi.
Thím Lưu thở dài nặng nề, giọng nghẹn ngào:
“Chỉ là hai vợ chồng cãi nhau vài câu, Phó doanh trưởng Chu lỡ miệng nói mấy lời khó nghe, con bé mới nghĩ quẩn. Đợi đến khi Phó doanh trưởng Chu ngủ, nó đã lén dậy rồi treo cổ. Đúng là hành động dại dột mà.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều lắc đầu tiếc nuối.
“Chuyện vợ chồng cãi nhau, nhà nào mà chẳng có? Sao cô ấy lại nghĩ quẩn như vậy chứ?”
“Đúng là không đáng.”
Họ không thể hiểu nổi.
Sao một người như Lý Kiều Kiều lại đi đến bước đường này?
Một lát sau, Chu Phú Quý từ trong phòng bước ra.
Vài người lên tiếng an ủi.
Chu Phú Quý vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng điềm nhiên:
“Mọi người có việc thì cứ đi làm đi. Hiện tại nhà tôi chưa cần giúp gì cả.”
Phương Mai kéo tay Tần Chiêu Chiêu, khẽ nhắc:
“Tiểu Tần, sắp đến giờ làm rồi, chúng ta đi thôi.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, theo Phương Mai rời khỏi nhà Lý Kiều Kiều.
Cùng lúc đó, tại Cục Công an thành phố Đông Lăng, Lục Trầm nhận được cuộc gọi từ Hạ Đông Hải.
Tin tức lần này khiến anh không khỏi nhếch môi hài lòng.
Hạ Đông Hải thông báo rằng họ đã xác minh được thân phận thật sự của Lưu Ngọc Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người đàn ông này không hề tồn tại.
Lưu Ngọc Bảo thật đã c.h.ế.t từ mười lăm năm trước, kẻ đang dùng danh tính này thực chất là một kẻ giả mạo.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Không chỉ vậy, Ban Thanh tra Kỷ luật cũng đã can thiệp vào vụ việc.
Lưu Ngọc Bảo hiện đã bị khống chế.
Một bước tiến lớn hơn cả mong đợi.
Nếu không có thông tin này, Lục Trầm còn nghĩ rằng phải tốn thêm không ít thời gian để ép Ngô Bình khai ra.
Không ngờ sự việc lại tiến triển nhanh đến vậy.
Sau khi gác máy, anh lập tức dẫn theo hai chiến sĩ đến phòng giam.
Hôm nay, anh muốn cho Ngô Bình biết rằng, mọi đường lui của hắn đều đã bị chặn.
Xem hắn còn cứng miệng được bao lâu.
Trong phòng giam, suốt đêm qua Ngô Bình không hề chợp mắt.
Hắn nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ.
Hắn đã cân nhắc tất cả các khả năng, cuối cùng cũng đi đến một kết luận.
Chạy trời không khỏi nắng.
Khi Lục Trầm bước vào, Ngô Bình chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong mắt hắn không còn vẻ hoảng loạn như hôm qua nữa, mà thay vào đó là sự bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Tôi nghĩ thông rồi.” Hắn thản nhiên nói. “Muốn hỏi gì, cứ hỏi đi. Tôi sẽ hợp tác.”
Lục Trầm kéo ghế ngồi xuống, hai chiến sĩ đi cùng cũng lập tức chuẩn bị sổ ghi chép.
Anh nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, ánh mắt sắc lạnh:
“Anh chính là Thiên Ca, đúng không?”
Ngô Bình hơi nhếch môi, khẽ gật đầu:
“Đúng vậy. Tôi chính là Thiên Ca.”
Từ trong phòng, thím Lưu bước ra, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc rất nhiều.
Ngay lập tức, mấy bà vợ lính vây lấy bà.
“Thím, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” Một người lên tiếng hỏi.
Thím Lưu thở dài nặng nề, giọng nghẹn ngào:
“Chỉ là hai vợ chồng cãi nhau vài câu, Phó doanh trưởng Chu lỡ miệng nói mấy lời khó nghe, con bé mới nghĩ quẩn. Đợi đến khi Phó doanh trưởng Chu ngủ, nó đã lén dậy rồi treo cổ. Đúng là hành động dại dột mà.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều lắc đầu tiếc nuối.
“Chuyện vợ chồng cãi nhau, nhà nào mà chẳng có? Sao cô ấy lại nghĩ quẩn như vậy chứ?”
“Đúng là không đáng.”
Họ không thể hiểu nổi.
Sao một người như Lý Kiều Kiều lại đi đến bước đường này?
Một lát sau, Chu Phú Quý từ trong phòng bước ra.
Vài người lên tiếng an ủi.
Chu Phú Quý vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng điềm nhiên:
“Mọi người có việc thì cứ đi làm đi. Hiện tại nhà tôi chưa cần giúp gì cả.”
Phương Mai kéo tay Tần Chiêu Chiêu, khẽ nhắc:
“Tiểu Tần, sắp đến giờ làm rồi, chúng ta đi thôi.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, theo Phương Mai rời khỏi nhà Lý Kiều Kiều.
Cùng lúc đó, tại Cục Công an thành phố Đông Lăng, Lục Trầm nhận được cuộc gọi từ Hạ Đông Hải.
Tin tức lần này khiến anh không khỏi nhếch môi hài lòng.
Hạ Đông Hải thông báo rằng họ đã xác minh được thân phận thật sự của Lưu Ngọc Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người đàn ông này không hề tồn tại.
Lưu Ngọc Bảo thật đã c.h.ế.t từ mười lăm năm trước, kẻ đang dùng danh tính này thực chất là một kẻ giả mạo.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Không chỉ vậy, Ban Thanh tra Kỷ luật cũng đã can thiệp vào vụ việc.
Lưu Ngọc Bảo hiện đã bị khống chế.
Một bước tiến lớn hơn cả mong đợi.
Nếu không có thông tin này, Lục Trầm còn nghĩ rằng phải tốn thêm không ít thời gian để ép Ngô Bình khai ra.
Không ngờ sự việc lại tiến triển nhanh đến vậy.
Sau khi gác máy, anh lập tức dẫn theo hai chiến sĩ đến phòng giam.
Hôm nay, anh muốn cho Ngô Bình biết rằng, mọi đường lui của hắn đều đã bị chặn.
Xem hắn còn cứng miệng được bao lâu.
Trong phòng giam, suốt đêm qua Ngô Bình không hề chợp mắt.
Hắn nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ.
Hắn đã cân nhắc tất cả các khả năng, cuối cùng cũng đi đến một kết luận.
Chạy trời không khỏi nắng.
Khi Lục Trầm bước vào, Ngô Bình chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong mắt hắn không còn vẻ hoảng loạn như hôm qua nữa, mà thay vào đó là sự bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Tôi nghĩ thông rồi.” Hắn thản nhiên nói. “Muốn hỏi gì, cứ hỏi đi. Tôi sẽ hợp tác.”
Lục Trầm kéo ghế ngồi xuống, hai chiến sĩ đi cùng cũng lập tức chuẩn bị sổ ghi chép.
Anh nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, ánh mắt sắc lạnh:
“Anh chính là Thiên Ca, đúng không?”
Ngô Bình hơi nhếch môi, khẽ gật đầu:
“Đúng vậy. Tôi chính là Thiên Ca.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro