Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 306
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Tiểu Bảo đứng bên cạnh cũng ăn liền hai cái, xong lại chớp mắt nhìn mẹ, ngập ngừng hỏi: "Mẹ ơi, con ăn thêm được không?"
Trương Mỹ Phượng bật cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ăn nhiều quá sẽ làm bụng con khó chịu đấy. Chúng ta chờ bố về rồi ăn tiếp, được không?"
Tiểu Bảo nhìn chiếc bánh trong tay, do dự một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Chiêu Chiêu nhìn cậu bé, mỉm cười nói: "Em thấy Tiểu Bảo dạo này mặt tròn lên, hình như cũng cao hơn thì phải."
Trương Mỹ Phượng vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua chị cân thử, thằng bé nặng hơn trước hai cân. Tất cả là nhờ em chỉ cho chị cách chăm sóc con."
"Giờ hệ tiêu hóa của Tiểu Bảo đã tốt hơn, ăn uống đầy đủ thì cơ thể cũng sẽ phát triển tốt hơn thôi. Trẻ con mà không được chăm sóc đúng cách thì rất dễ còi cọc."
"Chị thấy em nói đúng lắm."
Hai người đứng nói chuyện một lúc, sau đó Tần Chiêu Chiêu quay về nhà.
Lúc này vẫn còn sớm, đồng hồ trên bàn mới chỉ gần ba giờ chiều.
Trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, chẳng còn việc gì cần làm.
Cô bước vào phòng, nằm xuống giường, định chợp mắt một lát.
Sau khi Tần Chiêu Chiêu rời đi, Trương Mỹ Phượng dẫn Tiểu Bảo ra vườn rau ngoài khu nhà gia đình.
Mấy cây ớt nhà cô trồng đã bắt đầu chín đỏ, trái ra lúc lỉu, ăn không hết.
Nhìn những quả ớt đỏ rực trên cây, cô quyết định hái một rổ đầy, dự định mang về làm tương ớt, để dành ăn đến tận Tết.
Thu hoạch xong ớt, cô hái thêm ba quả cà tím lớn, một ít đậu đũa, đậu cô ve, rồi dắt Tiểu Bảo về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đi chưa tới cổng khu nhà gia đình, cô đã thấy Lý Kiều Kiều từ trong bước ra, dáng vẻ vội vã, hướng thẳng về phía doanh trại.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Trương Mỹ Phượng thoáng sững người.
Lý Kiều Kiều bị đuổi khỏi xưởng giày, chuyện này ai cũng đã biết. Tần Chiêu Chiêu cũng đã xác nhận tin tức này là thật.
Một công việc tốt như vậy mà cô ta lại đánh mất, đúng là đáng tiếc.
Từ khi Lý Kiều Kiều đi làm ở xưởng giày, Trương Mỹ Phượng hiếm khi nhìn thấy cô ta. Hôm nay, vô tình gặp lại, cô thoáng ngạc nhiên khi thấy Lý Kiều Kiều vội vã đi về phía doanh trại.
Cô khẽ nhíu mày, tự hỏi: "Không biết cô ta đi đâu mà trông có vẻ gấp gáp thế nhỉ?"
Sự tò mò chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi vụt tắt. Dù sao thì chuyện của Lý Kiều Kiều cũng chẳng liên quan đến cô. Nghĩ vậy, Trương Mỹ Phượng tiếp tục dắt Tiểu Bảo về nhà.
Về đến nơi, cô lấy một quả cà tím lớn, ít đậu đũa, đậu cô ve, thêm hai nắm ớt bỏ vào giỏ rồi mang sang nhà Tần Chiêu Chiêu.
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu vừa mới ngủ dậy, còn đang nằm ườn trên giường, lười biếng chẳng muốn dậy. Mãi đến khi nghe tiếng Trương Mỹ Phượng gọi, cô mới chịu miễn cưỡng rời giường.
Trương Mỹ Phượng xách giỏ rau bước vào sân, thấy Tần Chiêu Chiêu còn ngái ngủ, liền cười nói:
"Ôi chao, chị có làm phiền em nghỉ ngơi không đấy?"
Tần Chiêu Chiêu vội cười xua tay: "Em dậy lâu rồi, chỉ là chưa ra ngoài thôi. Chị dâu, chị lại mang gì qua cho em thế?"
Trương Mỹ Phượng đưa giỏ rau tới trước mặt cô: "Mang ít rau vườn nhà trồng, cho em ăn dần."
Nhìn thấy giỏ rau đầy ắp, Tần Chiêu Chiêu vừa cảm động vừa buồn cười: "Lần trước chị cho em đậu đũa với đậu cô ve, em mới ăn hết thôi, giờ lại có nữa rồi."
Trương Mỹ Phượng cười híp mắt: "Nhà chị trồng nhiều quá, ăn không hết. Em cũng phải giúp chị chia bớt chứ."
Trương Mỹ Phượng bật cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ăn nhiều quá sẽ làm bụng con khó chịu đấy. Chúng ta chờ bố về rồi ăn tiếp, được không?"
Tiểu Bảo nhìn chiếc bánh trong tay, do dự một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Chiêu Chiêu nhìn cậu bé, mỉm cười nói: "Em thấy Tiểu Bảo dạo này mặt tròn lên, hình như cũng cao hơn thì phải."
Trương Mỹ Phượng vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua chị cân thử, thằng bé nặng hơn trước hai cân. Tất cả là nhờ em chỉ cho chị cách chăm sóc con."
"Giờ hệ tiêu hóa của Tiểu Bảo đã tốt hơn, ăn uống đầy đủ thì cơ thể cũng sẽ phát triển tốt hơn thôi. Trẻ con mà không được chăm sóc đúng cách thì rất dễ còi cọc."
"Chị thấy em nói đúng lắm."
Hai người đứng nói chuyện một lúc, sau đó Tần Chiêu Chiêu quay về nhà.
Lúc này vẫn còn sớm, đồng hồ trên bàn mới chỉ gần ba giờ chiều.
Trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, chẳng còn việc gì cần làm.
Cô bước vào phòng, nằm xuống giường, định chợp mắt một lát.
Sau khi Tần Chiêu Chiêu rời đi, Trương Mỹ Phượng dẫn Tiểu Bảo ra vườn rau ngoài khu nhà gia đình.
Mấy cây ớt nhà cô trồng đã bắt đầu chín đỏ, trái ra lúc lỉu, ăn không hết.
Nhìn những quả ớt đỏ rực trên cây, cô quyết định hái một rổ đầy, dự định mang về làm tương ớt, để dành ăn đến tận Tết.
Thu hoạch xong ớt, cô hái thêm ba quả cà tím lớn, một ít đậu đũa, đậu cô ve, rồi dắt Tiểu Bảo về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đi chưa tới cổng khu nhà gia đình, cô đã thấy Lý Kiều Kiều từ trong bước ra, dáng vẻ vội vã, hướng thẳng về phía doanh trại.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Trương Mỹ Phượng thoáng sững người.
Lý Kiều Kiều bị đuổi khỏi xưởng giày, chuyện này ai cũng đã biết. Tần Chiêu Chiêu cũng đã xác nhận tin tức này là thật.
Một công việc tốt như vậy mà cô ta lại đánh mất, đúng là đáng tiếc.
Từ khi Lý Kiều Kiều đi làm ở xưởng giày, Trương Mỹ Phượng hiếm khi nhìn thấy cô ta. Hôm nay, vô tình gặp lại, cô thoáng ngạc nhiên khi thấy Lý Kiều Kiều vội vã đi về phía doanh trại.
Cô khẽ nhíu mày, tự hỏi: "Không biết cô ta đi đâu mà trông có vẻ gấp gáp thế nhỉ?"
Sự tò mò chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi vụt tắt. Dù sao thì chuyện của Lý Kiều Kiều cũng chẳng liên quan đến cô. Nghĩ vậy, Trương Mỹ Phượng tiếp tục dắt Tiểu Bảo về nhà.
Về đến nơi, cô lấy một quả cà tím lớn, ít đậu đũa, đậu cô ve, thêm hai nắm ớt bỏ vào giỏ rồi mang sang nhà Tần Chiêu Chiêu.
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu vừa mới ngủ dậy, còn đang nằm ườn trên giường, lười biếng chẳng muốn dậy. Mãi đến khi nghe tiếng Trương Mỹ Phượng gọi, cô mới chịu miễn cưỡng rời giường.
Trương Mỹ Phượng xách giỏ rau bước vào sân, thấy Tần Chiêu Chiêu còn ngái ngủ, liền cười nói:
"Ôi chao, chị có làm phiền em nghỉ ngơi không đấy?"
Tần Chiêu Chiêu vội cười xua tay: "Em dậy lâu rồi, chỉ là chưa ra ngoài thôi. Chị dâu, chị lại mang gì qua cho em thế?"
Trương Mỹ Phượng đưa giỏ rau tới trước mặt cô: "Mang ít rau vườn nhà trồng, cho em ăn dần."
Nhìn thấy giỏ rau đầy ắp, Tần Chiêu Chiêu vừa cảm động vừa buồn cười: "Lần trước chị cho em đậu đũa với đậu cô ve, em mới ăn hết thôi, giờ lại có nữa rồi."
Trương Mỹ Phượng cười híp mắt: "Nhà chị trồng nhiều quá, ăn không hết. Em cũng phải giúp chị chia bớt chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro