Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 305

Một Nha Đích Thỏ Tử

2025-03-05 09:48:08

Về đến nhà, Tần Chiêu Chiêu lấy một chiếc ghế đẩu, ngồi dưới bóng râm và bắt đầu nhặt rau.

Hôm nay cô hái được khá nhiều loại rau dại, dù có vài cọng già nhưng vẫn có thể dùng được.

Nhân lúc rảnh rỗi, Tần Chiêu Chiêu quyết định làm một ít bánh rau để đổi vị.

Cô ngâm gạo nếp, trộn thêm một ít bột mì để tăng độ kết dính, sau đó cắt nhỏ táo đỏ khô, rồi cho đường đỏ và đường trắng vào trộn đều. Nhờ có bột mì, hỗn hợp này dễ dàng kết dính, cô nặn thành từng viên bánh cỡ quả trứng vịt, sau đó xếp vào nồi, hấp chín.

Hơn một tiếng bận rộn trôi qua, hương thơm từ nồi bánh bốc lên, ngọt ngào và hấp dẫn.

Bánh rau lần này cô làm khác hẳn bánh rau thông thường. Nhờ có sự kết hợp của các nguyên liệu mới, bánh có độ dẻo của gạo nếp, vị ngọt thanh của đường, thêm chút bùi bùi từ táo đỏ, hòa quyện với hương rau dại, tạo nên một hương vị độc đáo, ngon hơn hẳn cách làm truyền thống.

Cô thử một miếng, vị giác như được đánh thức. Mềm, thơm, ngọt dịu, ăn một cái lại muốn ăn thêm. Không kiềm chế được, cô ăn liền bốn, năm cái mà vẫn chưa thấy ngán.

Bánh vừa hấp xong còn nóng, dễ dính vào nhau, cô cẩn thận tách từng cái ra để nguội. Khi nguội, bánh sẽ săn lại, không còn dính nữa.

Lần này cô hấp hai nồi, tổng cộng được bốn mươi chiếc bánh rau. Thời tiết bây giờ không còn quá nóng, để ở nhiệt độ phòng cũng có thể ăn trong hai ngày mà không sợ hỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Cô lấy mười cái bánh, xếp gọn gàng vào một chiếc đĩa, rồi mang sang biếu Trương Mỹ Phượng.

Vừa nhận bánh, Trương Mỹ Phượng lập tức nếm thử. Ăn một miếng, cô ấy không khỏi kinh ngạc: "Đây mà là bánh rau sao? Em làm khác hẳn bình thường, giống như bánh ngọt vậy! Sao em lại nghĩ đến việc dùng mấy nguyên liệu này để làm bánh rau thế? Ngon quá!"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Em chỉ làm thử thôi."

Đây là sự thật. Kiếp trước, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc cải tiến món bánh rau này.

Trương Mỹ Phượng vừa ăn vừa xuýt xoa: "Em đúng là thiên tài nấu nướng. Mấy thứ tưởng như chẳng liên quan gì mà em kết hợp lại vẫn hợp vô cùng! Nói thật, nếu em ra chợ mở quầy bán món này, chắc chắn sẽ kiếm được tiền."

Hiện tại, nhà nước đã cho phép người dân kinh doanh nhỏ lẻ, ai muốn bán nông sản hay thực phẩm chế biến đều có thể tự mở quầy hoặc cửa hàng mà không bị cấm đoán.

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy chỉ cười, cô chưa từng nghĩ đến chuyện buôn bán.

Kiếp trước, cô từng đọc nhiều tiểu thuyết viết về thời kỳ này, cũng hiểu rằng ở thập niên 80, chỉ cần buôn bán chút ít cũng có thể kiếm được tiền. Nếu không đi làm, có lẽ cô sẽ thử kinh doanh nhỏ, chẳng hạn như bán bánh rau ở cổng xưởng giày, chắc chắn sẽ rất đắt hàng.

Nhưng đó không phải là mục tiêu của cô. Điều cô thực sự muốn là lấy được giấy phép hành nghề y.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Số ký tự: 0