Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 301
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Tần Chiêu Chiêu thoáng chần chừ. Cô biết nhiệm vụ của anh luôn đầy nguy hiểm.
"Anh hứa với em, nhất định phải bình an trở về."
Lục Trầm bật cười, dù nụ cười có chút gượng gạo.
"Anh hứa. Mà em chưa ăn gì đúng không? Anh có mấy phiếu ăn đây, đến căng tin ăn rồi hãy về. Hôm nay có món ngon đấy."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Cô cầm lấy phiếu ăn rồi rời khỏi văn phòng.
Lục Trầm sau đó lập tức gọi điện báo cáo sự việc. Đợi Vương Đức Thuận quay lại, anh nhờ cậu ta hộ tống Tần Chiêu Chiêu về khu gia đình.
"Doanh trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa chị dâu về an toàn!"
Nhận được lời cam đoan, Lục Trầm mới an tâm rời đi.
Tần Chiêu Chiêu đến căng tin doanh trại thì thời gian ăn đã qua từ lâu, chỉ còn lác đác vài người ngồi ăn. Khi cô bước vào, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Trương Vi Vi.
Cô ta đang ngồi một mình, không rõ là chờ ai hay chỉ đơn thuần lặng lẽ ăn bữa cơm cuối trong quân đội.
Tần Chiêu Chiêu không muốn để tâm đến Trương Vi Vi, cô dời mắt đi, chọn lấy một ít thức ăn còn sót lại rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.
Không lâu sau, Trương Vi Vi lại chủ động bê khay thức ăn tới, ngồi xuống đối diện cô.
"Cô không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?"
Tần Chiêu Chiêu thoáng khựng lại. Cô không ngờ Trương Vi Vi sẽ đến bắt chuyện với mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Không sao, đây là chỗ công cộng, ai cũng có quyền ngồi."
Trương Vi Vi không vội ăn mà chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh nhìn ấy, cô ngẩng lên, bình thản hỏi:
"Cô nhìn tôi như vậy, có chuyện gì muốn nói sao?"
Trương Vi Vi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Chắc cô cũng biết tôi sắp xuất ngũ rồi, đúng không?"
Tần Chiêu Chiêu đặt đũa xuống bàn, ngước mắt nhìn thẳng vào cô ta:
"Biết thì sao? Việc đó liên quan gì đến tôi? Tôi không có thói quen quan tâm chuyện người khác."
Trương Vi Vi thoáng sầm mặt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Cô ta mím môi, giọng nói có chút oán hận:
"Sao lại không liên quan? Tôi bị đuổi khỏi quân đội, tương lai bị hủy hoại, tất cả đều là do cô! Chính cô đã phá hủy cuộc đời tôi, cả đời này tôi sẽ không quên cô!"
Tần Chiêu Chiêu phì cười, lắc đầu:
"Kết cục của cô hôm nay là do chính cô tự chuốc lấy. Đừng đổ lỗi cho người khác. Người duy nhất hủy hoại cô, chính là bản thân cô."
Giọng cô không hề gay gắt, mà mang theo sự bình thản và chân thành:
"Nếu cô không tự nhìn lại chính mình, không thay đổi, thì tương lai sau này còn tệ hơn nữa. Đây là lời khuyên chân thành tôi dành cho cô, bởi cô vẫn còn trẻ."
"Anh hứa với em, nhất định phải bình an trở về."
Lục Trầm bật cười, dù nụ cười có chút gượng gạo.
"Anh hứa. Mà em chưa ăn gì đúng không? Anh có mấy phiếu ăn đây, đến căng tin ăn rồi hãy về. Hôm nay có món ngon đấy."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Cô cầm lấy phiếu ăn rồi rời khỏi văn phòng.
Lục Trầm sau đó lập tức gọi điện báo cáo sự việc. Đợi Vương Đức Thuận quay lại, anh nhờ cậu ta hộ tống Tần Chiêu Chiêu về khu gia đình.
"Doanh trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa chị dâu về an toàn!"
Nhận được lời cam đoan, Lục Trầm mới an tâm rời đi.
Tần Chiêu Chiêu đến căng tin doanh trại thì thời gian ăn đã qua từ lâu, chỉ còn lác đác vài người ngồi ăn. Khi cô bước vào, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Trương Vi Vi.
Cô ta đang ngồi một mình, không rõ là chờ ai hay chỉ đơn thuần lặng lẽ ăn bữa cơm cuối trong quân đội.
Tần Chiêu Chiêu không muốn để tâm đến Trương Vi Vi, cô dời mắt đi, chọn lấy một ít thức ăn còn sót lại rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.
Không lâu sau, Trương Vi Vi lại chủ động bê khay thức ăn tới, ngồi xuống đối diện cô.
"Cô không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?"
Tần Chiêu Chiêu thoáng khựng lại. Cô không ngờ Trương Vi Vi sẽ đến bắt chuyện với mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Không sao, đây là chỗ công cộng, ai cũng có quyền ngồi."
Trương Vi Vi không vội ăn mà chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh nhìn ấy, cô ngẩng lên, bình thản hỏi:
"Cô nhìn tôi như vậy, có chuyện gì muốn nói sao?"
Trương Vi Vi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Chắc cô cũng biết tôi sắp xuất ngũ rồi, đúng không?"
Tần Chiêu Chiêu đặt đũa xuống bàn, ngước mắt nhìn thẳng vào cô ta:
"Biết thì sao? Việc đó liên quan gì đến tôi? Tôi không có thói quen quan tâm chuyện người khác."
Trương Vi Vi thoáng sầm mặt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Cô ta mím môi, giọng nói có chút oán hận:
"Sao lại không liên quan? Tôi bị đuổi khỏi quân đội, tương lai bị hủy hoại, tất cả đều là do cô! Chính cô đã phá hủy cuộc đời tôi, cả đời này tôi sẽ không quên cô!"
Tần Chiêu Chiêu phì cười, lắc đầu:
"Kết cục của cô hôm nay là do chính cô tự chuốc lấy. Đừng đổ lỗi cho người khác. Người duy nhất hủy hoại cô, chính là bản thân cô."
Giọng cô không hề gay gắt, mà mang theo sự bình thản và chân thành:
"Nếu cô không tự nhìn lại chính mình, không thay đổi, thì tương lai sau này còn tệ hơn nữa. Đây là lời khuyên chân thành tôi dành cho cô, bởi cô vẫn còn trẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro