Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 300
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Khoảng gần trưa, xe chở Tần Chiêu Chiêu đến doanh trại.
Lúc đó, Lục Trầm vừa hoàn tất kế hoạch và chuẩn bị xuất phát.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Vương Đức Thuận lái chiếc xe Jeep dừng ngay trước văn phòng.
Lục Trầm nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu ngồi ở ghế phụ.
Cô cũng nhìn thấy anh, liền vội vàng bước xuống xe.
Chưa kịp để anh hỏi han gì, cô đã nhanh chóng kéo tay anh lại: “Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Lục Trầm cau mày, giọng gấp gáp: “Anh đang có nhiệm vụ rất quan trọng, không có thời gian. Đợi khi anh về rồi nói có được không?”
Tần Chiêu Chiêu kiên quyết lắc đầu: “Không được! Chuyện này phải nói ngay, nếu chậm trễ, có thể sẽ không kịp nữa. Anh vào phòng đi, em sẽ nói rõ.”
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, Lục Trầm gật đầu rồi đi theo vào văn phòng.
Vừa vào trong, Tần Chiêu Chiêu lập tức nói: “Dương Tiểu Yến đã c.h.ế.t rồi. Em đã tận mắt nhìn thấy anh rể cô ấy—tay phải chỉ có bốn ngón!”
Lục Trầm giật mình, ánh mắt sắc lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tần Chiêu Chiêu tiếp tục: “Em không biết liệu anh ta có liên quan đến A Khôn hay không… Nhưng em nhớ rất rõ, A Khôn từng bị thương ở tay, mất đi một ngón. Anh nghĩ xem, có khi nào…”
Lục Trầm cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nghe tin về cái c.h.ế.t đột ngột của Dương Tiểu Yến. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Chiêu Chiêu, giọng trầm xuống:
"Em nói rõ hơn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Anh vừa dứt lời liền gọi Vương Đức Thuận, dặn dò anh ta thông báo cho các chiến sĩ rằng có việc gấp cần xử lý, mọi kế hoạch phải tạm hoãn.
Sau khi Vương Đức Thuận rời đi, Lục Trầm lại quay sang, ánh mắt chăm chú nhìn Tần Chiêu Chiêu, chờ cô lên tiếng.
Tần Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, kể lại tất cả những gì đã chứng kiến ở nhà Dương Tiểu Yến. Cô thuật lại từ biểu hiện của người nhà họ Ngô đến chi tiết t.h.i t.h.ể của Dương Tiểu Yến, rồi cả cuộc trò chuyện trên đường về.
Cuối cùng, cô ngập ngừng nói: "Em không nghĩ Dương Tiểu Yến tự sát. Nếu họ chỉ muốn ép cô ấy ly hôn, đâu cần g.i.ế.c người? Hay là... cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nên bị g.i.ế.c để bịt đầu mối?"
Lục Trầm nheo mắt suy nghĩ, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Một lát sau, anh trầm giọng:
"Em đoán đúng, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hơn nữa, người đàn ông bị mất một ngón út cũng cần được điều tra kỹ. Có thể đó chính là A Khôn."
Anh nhìn cô đầy nghiêm túc:
"Anh sẽ báo cáo ngay lập tức. Em về nhà trước đi, hôm nay có lẽ anh sẽ về trễ. Nhớ chốt cửa cẩn thận, đừng chờ anh. Khu nhà gia đình có cảnh vệ canh gác, sẽ an toàn hơn."
Lúc đó, Lục Trầm vừa hoàn tất kế hoạch và chuẩn bị xuất phát.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Vương Đức Thuận lái chiếc xe Jeep dừng ngay trước văn phòng.
Lục Trầm nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu ngồi ở ghế phụ.
Cô cũng nhìn thấy anh, liền vội vàng bước xuống xe.
Chưa kịp để anh hỏi han gì, cô đã nhanh chóng kéo tay anh lại: “Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Lục Trầm cau mày, giọng gấp gáp: “Anh đang có nhiệm vụ rất quan trọng, không có thời gian. Đợi khi anh về rồi nói có được không?”
Tần Chiêu Chiêu kiên quyết lắc đầu: “Không được! Chuyện này phải nói ngay, nếu chậm trễ, có thể sẽ không kịp nữa. Anh vào phòng đi, em sẽ nói rõ.”
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, Lục Trầm gật đầu rồi đi theo vào văn phòng.
Vừa vào trong, Tần Chiêu Chiêu lập tức nói: “Dương Tiểu Yến đã c.h.ế.t rồi. Em đã tận mắt nhìn thấy anh rể cô ấy—tay phải chỉ có bốn ngón!”
Lục Trầm giật mình, ánh mắt sắc lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tần Chiêu Chiêu tiếp tục: “Em không biết liệu anh ta có liên quan đến A Khôn hay không… Nhưng em nhớ rất rõ, A Khôn từng bị thương ở tay, mất đi một ngón. Anh nghĩ xem, có khi nào…”
Lục Trầm cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nghe tin về cái c.h.ế.t đột ngột của Dương Tiểu Yến. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Chiêu Chiêu, giọng trầm xuống:
"Em nói rõ hơn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Anh vừa dứt lời liền gọi Vương Đức Thuận, dặn dò anh ta thông báo cho các chiến sĩ rằng có việc gấp cần xử lý, mọi kế hoạch phải tạm hoãn.
Sau khi Vương Đức Thuận rời đi, Lục Trầm lại quay sang, ánh mắt chăm chú nhìn Tần Chiêu Chiêu, chờ cô lên tiếng.
Tần Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, kể lại tất cả những gì đã chứng kiến ở nhà Dương Tiểu Yến. Cô thuật lại từ biểu hiện của người nhà họ Ngô đến chi tiết t.h.i t.h.ể của Dương Tiểu Yến, rồi cả cuộc trò chuyện trên đường về.
Cuối cùng, cô ngập ngừng nói: "Em không nghĩ Dương Tiểu Yến tự sát. Nếu họ chỉ muốn ép cô ấy ly hôn, đâu cần g.i.ế.c người? Hay là... cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nên bị g.i.ế.c để bịt đầu mối?"
Lục Trầm nheo mắt suy nghĩ, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Một lát sau, anh trầm giọng:
"Em đoán đúng, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hơn nữa, người đàn ông bị mất một ngón út cũng cần được điều tra kỹ. Có thể đó chính là A Khôn."
Anh nhìn cô đầy nghiêm túc:
"Anh sẽ báo cáo ngay lập tức. Em về nhà trước đi, hôm nay có lẽ anh sẽ về trễ. Nhớ chốt cửa cẩn thận, đừng chờ anh. Khu nhà gia đình có cảnh vệ canh gác, sẽ an toàn hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro