Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 234
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Tần Chiêu Chiêu khẽ giật mình, sau đó bật cười, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng: "Anh uống được không đấy? Nếu say thì em không khiêng nổi anh đâu."
Lục Trầm đột nhiên cong môi cười, giọng trầm thấp đầy ý vị: "Anh vẫn uống được một chút. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, anh còn việc quan trọng cần làm, không thể say được."
Câu nói quá mức thẳng thắn khiến Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cả hai kiếp đời, cô vẫn chưa từng trải qua chuyện này.
Không ngoài dự đoán, mặt cô nóng bừng lên.
Lục Trầm thích dáng vẻ e thẹn của cô. Cô mặc chiếc váy đỏ thêu hoa, tóc búi lỏng phía sau, làn da trắng ngần dưới ánh đèn phát ra ánh sáng dịu dàng như một bức tranh sống động.
Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, nhưng Lục Trầm cảm thấy cơ thể nóng bừng như thể đang đứng giữa một ngọn lửa, thiêu đốt từng dây thần kinh của anh.
Anh nuốt khan, giống như một người khát nước giữa sa mạc.
Khi đối diện với ánh mắt cháy bỏng của anh, tim Tần Chiêu Chiêu đập nhanh hơn. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ rằng mình sẽ tan chảy trong đó.
Lục Trầm chậm rãi đứng lên, cầm bát rượu bước đến gần cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang khẽ run của cô.
Tần Chiêu Chiêu không tránh né, lặng lẽ để anh nắm tay mình.
Giọng Lục Trầm trầm ấm, mang theo một sự dịu dàng khó cưỡng: "Chiêu Chiêu, em có nguyện ý bên anh trọn đời, không bao giờ xa rời không?"
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, ánh mắt bị gương mặt nam tính đầy cuốn hút của anh mê hoặc.
Trong khoảnh khắc này, cô biết rằng trái tim mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Em nguyện ý."
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại là sự tin tưởng tuyệt đối mà cô dành cho anh.
Lục Trầm cảm động đến mức sống mũi cay cay. Anh nâng bát rượu lên.
Tần Chiêu Chiêu cũng nâng bát, hai cánh tay đan vào nhau, cùng uống cạn chén rượu giao bôi.
Rượu cay, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Đặt bát xuống bàn, ánh mắt Lục Trầm càng lúc càng sâu. Cảm giác như có một ngọn lửa trong lòng anh đang bùng cháy mãnh liệt.
Không thể chờ thêm được nữa, anh cúi người bế ngang Tần Chiêu Chiêu lên.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tần Chiêu Chiêu giật mình, vòng tay qua cổ anh theo phản xạ: "Anh để em xuống đi, chưa ăn cơm mà."
Lục Trầm cười khẽ, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc: "Anh muốn ăn em trước."
Mặt Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ ửng.
Cô tựa đầu vào n.g.ự.c anh, trái tim đập thình thịch.
Nhận thấy sự ngoan ngoãn của cô, nụ cười trên môi Lục Trầm càng sâu, lộ ra hàm răng trắng đều.
Ánh đèn trong phòng vụt tắt.
Bên ngoài, màn đêm trên núi vẫn yên tĩnh như thường lệ.
Lục Trầm đột nhiên cong môi cười, giọng trầm thấp đầy ý vị: "Anh vẫn uống được một chút. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, anh còn việc quan trọng cần làm, không thể say được."
Câu nói quá mức thẳng thắn khiến Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cả hai kiếp đời, cô vẫn chưa từng trải qua chuyện này.
Không ngoài dự đoán, mặt cô nóng bừng lên.
Lục Trầm thích dáng vẻ e thẹn của cô. Cô mặc chiếc váy đỏ thêu hoa, tóc búi lỏng phía sau, làn da trắng ngần dưới ánh đèn phát ra ánh sáng dịu dàng như một bức tranh sống động.
Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, nhưng Lục Trầm cảm thấy cơ thể nóng bừng như thể đang đứng giữa một ngọn lửa, thiêu đốt từng dây thần kinh của anh.
Anh nuốt khan, giống như một người khát nước giữa sa mạc.
Khi đối diện với ánh mắt cháy bỏng của anh, tim Tần Chiêu Chiêu đập nhanh hơn. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ rằng mình sẽ tan chảy trong đó.
Lục Trầm chậm rãi đứng lên, cầm bát rượu bước đến gần cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang khẽ run của cô.
Tần Chiêu Chiêu không tránh né, lặng lẽ để anh nắm tay mình.
Giọng Lục Trầm trầm ấm, mang theo một sự dịu dàng khó cưỡng: "Chiêu Chiêu, em có nguyện ý bên anh trọn đời, không bao giờ xa rời không?"
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, ánh mắt bị gương mặt nam tính đầy cuốn hút của anh mê hoặc.
Trong khoảnh khắc này, cô biết rằng trái tim mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Em nguyện ý."
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại là sự tin tưởng tuyệt đối mà cô dành cho anh.
Lục Trầm cảm động đến mức sống mũi cay cay. Anh nâng bát rượu lên.
Tần Chiêu Chiêu cũng nâng bát, hai cánh tay đan vào nhau, cùng uống cạn chén rượu giao bôi.
Rượu cay, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Đặt bát xuống bàn, ánh mắt Lục Trầm càng lúc càng sâu. Cảm giác như có một ngọn lửa trong lòng anh đang bùng cháy mãnh liệt.
Không thể chờ thêm được nữa, anh cúi người bế ngang Tần Chiêu Chiêu lên.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tần Chiêu Chiêu giật mình, vòng tay qua cổ anh theo phản xạ: "Anh để em xuống đi, chưa ăn cơm mà."
Lục Trầm cười khẽ, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc: "Anh muốn ăn em trước."
Mặt Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ ửng.
Cô tựa đầu vào n.g.ự.c anh, trái tim đập thình thịch.
Nhận thấy sự ngoan ngoãn của cô, nụ cười trên môi Lục Trầm càng sâu, lộ ra hàm răng trắng đều.
Ánh đèn trong phòng vụt tắt.
Bên ngoài, màn đêm trên núi vẫn yên tĩnh như thường lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro