Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 206
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Nghĩ vậy, Lục Trầm khẽ cắn răng, cẩn thận gỡ tay cô khỏi eo mình.
Thấy cô không tỉnh, anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhấc chân cô xuống.
Nhưng ngay khi tưởng mọi chuyện đã xong, cô lại vô thức ôm lấy eo anh lần nữa, chân cũng gác lên người anh như cũ.
Lần này, cô còn ôm chặt hơn, dán sát vào anh hơn.
Tất cả nỗ lực của anh tan thành mây khói trong một giây.
Đây là lần đầu tiên Lục Trầm cảm thấy không muốn đi làm. Anh chỉ muốn ôm cô ngủ cả ngày.
Nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn tờ mờ sáng, anh do dự một lúc rồi quyết định ôm cô ngủ thêm một chút nữa.
Nghĩ vậy, anh nhắm mắt, ôm chặt cô trong lòng, tận hưởng cảm giác ngọt ngào này.
Đến khi trời sáng hẳn, Lục Trầm mới cẩn thận gỡ tay chân cô ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Ngoài trời đã sáng rõ, lúc đó đã là sáu giờ.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Anh bước ra khỏi phòng thật khẽ, không muốn đánh thức cô.
Sau đó, anh đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Anh nấu cháo, hấp lại hai chiếc bánh còn dư từ hôm trước, rồi hầm sườn khoai tây với đậu tứ quý.
Mùi thơm từ căn bếp lan tỏa khắp nơi, bắt đầu một buổi sáng ấm áp.
Lúc này trời đã sáng hẳn, kim đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trầm bước vào phòng, đến bên giường Tần Chiêu Chiêu. Nhìn cô đang ngủ ngon lành, anh không kìm được nụ cười dịu dàng. Anh cúi xuống, khẽ gọi:
"Chiêu Chiêu, dậy thôi."
Tần Chiêu Chiêu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn chạm ngay vào khuôn mặt của Lục Trầm. Cô còn ngái ngủ, ngẩn người một lúc rồi chợt nhớ ra—tối qua, hai người đã ngủ cùng nhau. Nhưng Lục Trầm rất ngoan, chỉ ôm cô suốt đêm mà không làm gì cả.
Cô khẽ nhoẻn miệng cười, vươn vai lười biếng: "Anh dậy từ khi nào vậy?"
"Anh dậy chưa lâu. Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi. Hôm nay em còn phải đi làm ở xưởng giày nữa, bây giờ đã 6 giờ 30 phút rồi, dậy đi thôi."
Tần Chiêu Chiêu vừa xoa mặt vừa lẩm bẩm: "Anh vất vả rồi."
Lục Trầm xoa đầu cô, cười hiền: "Không có gì, có em bên cạnh, chuyện gì cũng thấy vui vẻ."
Sáng sớm mà đã nói lời ngọt ngào thế này, ai mà chịu nổi đây?
Tần Chiêu Chiêu giả bộ nghi ngờ: "Thật không đấy?"
"Thật." Lục Trầm không chút do dự, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Như chợt nhớ ra điều gì, anh tiếp lời: "Chiếc giường lớn anh đặt thợ mộc làm rồi. Anh bảo người ta làm gấp, chắc trong hai ngày nữa là xong."
Vừa nghe vậy, mặt Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng.
Sao cô lại có cái tật này chứ? Chỉ một câu nói mà đã đỏ mặt, rõ ràng muốn giấu sự ngại ngùng mà chẳng giấu được chút nào.
Lục Trầm thích nhất là dáng vẻ này của cô. Trong mắt anh, mỗi lần cô đỏ mặt là một lần chứng minh rằng cô thực sự thích anh.
"Thôi nào, dậy đi. Anh còn phải đến đơn vị, không kịp nữa rồi. Anh đi bưng bữa sáng ra, em rửa mặt xong rồi ra ăn nhé." Lục Trầm dịu dàng dỗ dành.
Thấy cô không tỉnh, anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhấc chân cô xuống.
Nhưng ngay khi tưởng mọi chuyện đã xong, cô lại vô thức ôm lấy eo anh lần nữa, chân cũng gác lên người anh như cũ.
Lần này, cô còn ôm chặt hơn, dán sát vào anh hơn.
Tất cả nỗ lực của anh tan thành mây khói trong một giây.
Đây là lần đầu tiên Lục Trầm cảm thấy không muốn đi làm. Anh chỉ muốn ôm cô ngủ cả ngày.
Nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn tờ mờ sáng, anh do dự một lúc rồi quyết định ôm cô ngủ thêm một chút nữa.
Nghĩ vậy, anh nhắm mắt, ôm chặt cô trong lòng, tận hưởng cảm giác ngọt ngào này.
Đến khi trời sáng hẳn, Lục Trầm mới cẩn thận gỡ tay chân cô ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Ngoài trời đã sáng rõ, lúc đó đã là sáu giờ.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Anh bước ra khỏi phòng thật khẽ, không muốn đánh thức cô.
Sau đó, anh đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Anh nấu cháo, hấp lại hai chiếc bánh còn dư từ hôm trước, rồi hầm sườn khoai tây với đậu tứ quý.
Mùi thơm từ căn bếp lan tỏa khắp nơi, bắt đầu một buổi sáng ấm áp.
Lúc này trời đã sáng hẳn, kim đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trầm bước vào phòng, đến bên giường Tần Chiêu Chiêu. Nhìn cô đang ngủ ngon lành, anh không kìm được nụ cười dịu dàng. Anh cúi xuống, khẽ gọi:
"Chiêu Chiêu, dậy thôi."
Tần Chiêu Chiêu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn chạm ngay vào khuôn mặt của Lục Trầm. Cô còn ngái ngủ, ngẩn người một lúc rồi chợt nhớ ra—tối qua, hai người đã ngủ cùng nhau. Nhưng Lục Trầm rất ngoan, chỉ ôm cô suốt đêm mà không làm gì cả.
Cô khẽ nhoẻn miệng cười, vươn vai lười biếng: "Anh dậy từ khi nào vậy?"
"Anh dậy chưa lâu. Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi. Hôm nay em còn phải đi làm ở xưởng giày nữa, bây giờ đã 6 giờ 30 phút rồi, dậy đi thôi."
Tần Chiêu Chiêu vừa xoa mặt vừa lẩm bẩm: "Anh vất vả rồi."
Lục Trầm xoa đầu cô, cười hiền: "Không có gì, có em bên cạnh, chuyện gì cũng thấy vui vẻ."
Sáng sớm mà đã nói lời ngọt ngào thế này, ai mà chịu nổi đây?
Tần Chiêu Chiêu giả bộ nghi ngờ: "Thật không đấy?"
"Thật." Lục Trầm không chút do dự, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Như chợt nhớ ra điều gì, anh tiếp lời: "Chiếc giường lớn anh đặt thợ mộc làm rồi. Anh bảo người ta làm gấp, chắc trong hai ngày nữa là xong."
Vừa nghe vậy, mặt Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng.
Sao cô lại có cái tật này chứ? Chỉ một câu nói mà đã đỏ mặt, rõ ràng muốn giấu sự ngại ngùng mà chẳng giấu được chút nào.
Lục Trầm thích nhất là dáng vẻ này của cô. Trong mắt anh, mỗi lần cô đỏ mặt là một lần chứng minh rằng cô thực sự thích anh.
"Thôi nào, dậy đi. Anh còn phải đến đơn vị, không kịp nữa rồi. Anh đi bưng bữa sáng ra, em rửa mặt xong rồi ra ăn nhé." Lục Trầm dịu dàng dỗ dành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro