Thập Niên 70: Tôi Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 23
Nhiếp Chính Vương
2025-03-29 07:17:37
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lưu Phi Phi chợt tỉnh giấc. Ánh nắng ban mai xuyên qua màn lụa mỏng, chiếu rọi lên khuôn mặt cô. Căn phòng quen thuộc dát vàng lộng lẫy hiện ra trước mắt, không phải căn nhà tranh xơ xác trong giấc mơ. Ký ức về những tháng ngày vất vả làm ruộng, nuôi gà, nuôi vịt, xây dựng hợp tác xã… chợt ùa về, sinh động như vừa mới hôm qua.
“Thì ra… tất cả chỉ là một giấc mơ.” Lưu Phi Phi thở dài, cảm giác hụt hẫng khó tả. Giấc mơ dài và chân thật đến lạ thường, khiến cô cảm thấy mình như đã sống một cuộc đời khác.
Cô nhớ đến bà mẹ hiền từ, chất phác, nhớ đến ông Năm trưởng thôn luôn quan tâm, lo lắng cho bà con, nhớ đến Lý Mai nhiệt tình, hoạt bát, nhớ đến những người hàng xóm chất phác, thân thiện… Tất cả đều rõ nét như in trong tâm trí cô.
Giấc mơ ấy đã thay đổi cô. Nó khiến cô trân trọng cuộc sống hiện tại hơn, trân trọng những điều mình đang có. Nó cũng khiến cô nhận ra một điều quan trọng: hạnh phúc không phải đến từ sự giàu sang, sung sướng, mà đến từ sự cống hiến, từ việc mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác.
Lưu Phi Phi ngồi dậy, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô không còn là một công chúa kiêu kỳ, ngây thơ như trước kia. Giấc mơ ấy đã giúp cô trưởng thành hơn, chín chắn hơn.
Cô quyết định sẽ không sống một cuộc sống vô nghĩa nữa. Cô sẽ học tập chăm chỉ, rèn luyện bản thân, để sau này có thể cống hiến cho đất nước, cho nhân dân.
Cô gọi người hầu vào, yêu cầu chuẩn bị sách vở, bút mực. Cô sẽ bắt đầu một ngày mới bằng việc học tập.
"Tiểu, hôm nay người thức dậy sớm ạ?" Người hầu hỏi.
"Nói với cha tôi, tôi muốn học về nông nghiệp, về kinh tế, về quản lý…" Lưu Phi Phi đáp. Cô muốn học những kiến thức mà mình đã áp dụng trong giấc mơ, để biến chúng thành hiện thực.
Người hầu ngạc nhiên nhìn cô. Từ trước đến nay, cô chỉ thích đọc sách về thơ ca, nhạc họa. Đây là lần đầu tiên người thấy cô quan tâm đến những lĩnh vực này.
Nhưng người hầu không dám hỏi nhiều, vội vàng đi chuẩn bị sách vở cho cô.
Lưu Phi Phi bắt đầu ngày mới bằng việc nghiên cứu các giống cây trồng, các phương pháp canh tác hiện đại. Cô còn tìm hiểu về các mô hình phát triển kinh tế, các chính sách hỗ trợ nông nghiệp…
Cô học tập say sưa, miệt mài, như thể muốn bù đắp lại thời gian đã mất. Cô muốn biến những kiến thức trong giấc mơ thành hiện thực, để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh.
Cô cũng bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của mọi người bên ngoaif. Cô thường xuyên yêu cầu người hầu kể cho mình nghe về cuộc sống của họ, về những khó khăn, vất vả mà họ phải đối mặt.
Cô muốn hiểu hơn về cuộc sống của người dân, để sau này có thể giúp đỡ họ.
Giấc mơ ấy, tuy chỉ là một giấc mơ, nhưng nó đã thay đổi cuộc đời của Lưu Phi Phi. Nó đã thức tỉnh trong cô một trách nhiệm lớn lao đối với đất nước, đối với nhân dân. Và cô tin rằng, với sự quyết tâm và nỗ lực của mình, cô sẽ làm được nhiều điều có ích cho xã hội.
“Thì ra… tất cả chỉ là một giấc mơ.” Lưu Phi Phi thở dài, cảm giác hụt hẫng khó tả. Giấc mơ dài và chân thật đến lạ thường, khiến cô cảm thấy mình như đã sống một cuộc đời khác.
Cô nhớ đến bà mẹ hiền từ, chất phác, nhớ đến ông Năm trưởng thôn luôn quan tâm, lo lắng cho bà con, nhớ đến Lý Mai nhiệt tình, hoạt bát, nhớ đến những người hàng xóm chất phác, thân thiện… Tất cả đều rõ nét như in trong tâm trí cô.
Giấc mơ ấy đã thay đổi cô. Nó khiến cô trân trọng cuộc sống hiện tại hơn, trân trọng những điều mình đang có. Nó cũng khiến cô nhận ra một điều quan trọng: hạnh phúc không phải đến từ sự giàu sang, sung sướng, mà đến từ sự cống hiến, từ việc mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác.
Lưu Phi Phi ngồi dậy, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô không còn là một công chúa kiêu kỳ, ngây thơ như trước kia. Giấc mơ ấy đã giúp cô trưởng thành hơn, chín chắn hơn.
Cô quyết định sẽ không sống một cuộc sống vô nghĩa nữa. Cô sẽ học tập chăm chỉ, rèn luyện bản thân, để sau này có thể cống hiến cho đất nước, cho nhân dân.
Cô gọi người hầu vào, yêu cầu chuẩn bị sách vở, bút mực. Cô sẽ bắt đầu một ngày mới bằng việc học tập.
"Tiểu, hôm nay người thức dậy sớm ạ?" Người hầu hỏi.
"Nói với cha tôi, tôi muốn học về nông nghiệp, về kinh tế, về quản lý…" Lưu Phi Phi đáp. Cô muốn học những kiến thức mà mình đã áp dụng trong giấc mơ, để biến chúng thành hiện thực.
Người hầu ngạc nhiên nhìn cô. Từ trước đến nay, cô chỉ thích đọc sách về thơ ca, nhạc họa. Đây là lần đầu tiên người thấy cô quan tâm đến những lĩnh vực này.
Nhưng người hầu không dám hỏi nhiều, vội vàng đi chuẩn bị sách vở cho cô.
Lưu Phi Phi bắt đầu ngày mới bằng việc nghiên cứu các giống cây trồng, các phương pháp canh tác hiện đại. Cô còn tìm hiểu về các mô hình phát triển kinh tế, các chính sách hỗ trợ nông nghiệp…
Cô học tập say sưa, miệt mài, như thể muốn bù đắp lại thời gian đã mất. Cô muốn biến những kiến thức trong giấc mơ thành hiện thực, để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh.
Cô cũng bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của mọi người bên ngoaif. Cô thường xuyên yêu cầu người hầu kể cho mình nghe về cuộc sống của họ, về những khó khăn, vất vả mà họ phải đối mặt.
Cô muốn hiểu hơn về cuộc sống của người dân, để sau này có thể giúp đỡ họ.
Giấc mơ ấy, tuy chỉ là một giấc mơ, nhưng nó đã thay đổi cuộc đời của Lưu Phi Phi. Nó đã thức tỉnh trong cô một trách nhiệm lớn lao đối với đất nước, đối với nhân dân. Và cô tin rằng, với sự quyết tâm và nỗ lực của mình, cô sẽ làm được nhiều điều có ích cho xã hội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro