Thập Niên 70: Tôi Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 17
Nhiếp Chính Vương
2025-03-29 07:17:37
Hợp tác xã nông nghiệp hoạt động được một thời gian, ban đầu mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Sản lượng tăng, thu nhập của các hộ gia đình cũng được cải thiện. Nhưng rồi khó khăn bắt đầu ập đến.
Một trận mưa lớn kéo dài nhiều ngày, gây ngập úng nghiêm trọng, phần lớn diện tích hoa màu của hợp tác xã bị hư hại. Không khí u ám bao trùm cả làng.
“Năm nay mất mùa rồi! Không biết lấy gì mà ăn nữa.” Bà Tư than thở, gương mặt khắc khổ.
“Đúng đấy! Mấy sào lúa nhà tôi bị ngập hết rồi. Chắc chắn sẽ mất trắng.” Chú Năm buồn bã nói.
Lưu Phi Phi nhìn cảnh tượng xơ xác trước mắt, trong lòng nặng trĩu. Cô hiểu rằng, đây là một thử thách lớn đối với hợp tác xã. Nếu không xử lý kịp thời, hợp tác xã có thể sẽ tan rã.
Buổi họp hợp tác xã diễn ra trong không khí căng thẳng. Mọi người đều lo lắng, buồn phiền.
“Giờ chúng ta phải làm sao?” Anh Tám hỏi, giọng nói đầy bất lực.
“Tôi nghĩ chúng ta nên báo cáo lên xã, xin hỗ trợ.” Chị Ba đề nghị.
“Nhưng xin hỗ trợ thì đến bao giờ mới có? Lúa mà c.h.ế.t hết rồi thì lấy gì mà ăn?” Ông Bảy phản bác.
Lưu Phi Phi lắng nghe mọi người tranh luận, trong lòng suy nghĩ kỹ lưỡng. Cô biết rằng, việc quan trọng nhất lúc này là phải khích lệ tinh thần của mọi người, giúp họ vượt qua khó khăn.
“Mọi người bình tĩnh!” Lưu Phi Phi cất tiếng. “Thiên tai là điều không ai mong muốn. Nhưng chúng ta không được nản chí. Chúng ta phải cùng nhau đoàn kết, tìm cách khắc phục hậu quả.”
“Nhưng giờ lúa đã c.h.ế.t hết rồi, chúng ta lấy gì mà trồng?” Bà Tư hỏi, giọng nói rầu rĩ.
“Chúng ta có thể trồng những loại cây ngắn ngày, như rau, củ… để kịp thời bù đắp thiệt hại.” Lưu Phi Phi đề nghị.
“Nhưng lấy đâu ra giống mà trồng?” Một người khác hỏi.
“Cháu đã chuẩn bị sẵn một khoản giống dự phòng rồi ạ.” Lưu Phi Phi đáp. “Chúng ta sẽ cùng nhau gieo trồng lại.”
Lời nói của Lưu Phi Phi như một liều thuốc tiếp thêm sức mạnh cho mọi người. Họ bắt đầu tin tưởng vào khả năng vượt qua khó khăn của hợp tác xã.
Ngay hôm sau, mọi người đã ra đồng dọn dẹp, làm đất, gieo trồng lại hoa màu. Không khí lao động khẩn trương, hăng say bao trùm cả làng. Lưu Phi Phi cùng làm việc với mọi người, không ngại khó khăn, vất vả.
Cô hướng dẫn mọi người cách chọn giống, cách gieo trồng, cách chăm sóc cây trồng… Cô cũng động viên, khích lệ tinh thần của mọi người.
“Chúng ta phải cố gắng lên! Chỉ cần chúng ta đoàn kết, không gì là không thể vượt qua.”
Những ngày sau đó, mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng không còn ai nản chí. Họ vẫn miệt mài làm việc, với niềm tin và hy vọng vào một vụ mùa bội thu.
Bên cạnh việc khôi phục sản xuất, Lưu Phi Phi còn chú trọng đến việc phòng chống dịch bệnh cho cây trồng và vật nuôi. Cô hướng dẫn mọi người cách nhận biết và xử lý kịp thời các loại sâu bệnh.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Lưu Phi Phi và sự đoàn kết của toàn thể hợp tác xã, hoa màu dần phục hồi, sinh trưởng tốt. Đàn gia súc, gia cầm cũng khỏe mạnh.
Sau mấy tháng vất vả, vụ mùa mới cũng đến. Tuy sản lượng không cao như dự kiến, nhưng cũng đủ để bù đắp phần nào thiệt hại do trận lũ lụt gây ra.
Mọi người trong làng đều vui mừng, phấn khởi. Họ nhận thấy rằng, sức mạnh của tập thể là vô cùng to lớn. Chỉ cần đoàn kết, không gì là không thể vượt qua.
Lưu Phi Phi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của mọi người, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô biết rằng, mình đã làm được một việc có ích cho cộng đồng. Cô càng thêm quyết tâm phấn đấu, để xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.
Một trận mưa lớn kéo dài nhiều ngày, gây ngập úng nghiêm trọng, phần lớn diện tích hoa màu của hợp tác xã bị hư hại. Không khí u ám bao trùm cả làng.
“Năm nay mất mùa rồi! Không biết lấy gì mà ăn nữa.” Bà Tư than thở, gương mặt khắc khổ.
“Đúng đấy! Mấy sào lúa nhà tôi bị ngập hết rồi. Chắc chắn sẽ mất trắng.” Chú Năm buồn bã nói.
Lưu Phi Phi nhìn cảnh tượng xơ xác trước mắt, trong lòng nặng trĩu. Cô hiểu rằng, đây là một thử thách lớn đối với hợp tác xã. Nếu không xử lý kịp thời, hợp tác xã có thể sẽ tan rã.
Buổi họp hợp tác xã diễn ra trong không khí căng thẳng. Mọi người đều lo lắng, buồn phiền.
“Giờ chúng ta phải làm sao?” Anh Tám hỏi, giọng nói đầy bất lực.
“Tôi nghĩ chúng ta nên báo cáo lên xã, xin hỗ trợ.” Chị Ba đề nghị.
“Nhưng xin hỗ trợ thì đến bao giờ mới có? Lúa mà c.h.ế.t hết rồi thì lấy gì mà ăn?” Ông Bảy phản bác.
Lưu Phi Phi lắng nghe mọi người tranh luận, trong lòng suy nghĩ kỹ lưỡng. Cô biết rằng, việc quan trọng nhất lúc này là phải khích lệ tinh thần của mọi người, giúp họ vượt qua khó khăn.
“Mọi người bình tĩnh!” Lưu Phi Phi cất tiếng. “Thiên tai là điều không ai mong muốn. Nhưng chúng ta không được nản chí. Chúng ta phải cùng nhau đoàn kết, tìm cách khắc phục hậu quả.”
“Nhưng giờ lúa đã c.h.ế.t hết rồi, chúng ta lấy gì mà trồng?” Bà Tư hỏi, giọng nói rầu rĩ.
“Chúng ta có thể trồng những loại cây ngắn ngày, như rau, củ… để kịp thời bù đắp thiệt hại.” Lưu Phi Phi đề nghị.
“Nhưng lấy đâu ra giống mà trồng?” Một người khác hỏi.
“Cháu đã chuẩn bị sẵn một khoản giống dự phòng rồi ạ.” Lưu Phi Phi đáp. “Chúng ta sẽ cùng nhau gieo trồng lại.”
Lời nói của Lưu Phi Phi như một liều thuốc tiếp thêm sức mạnh cho mọi người. Họ bắt đầu tin tưởng vào khả năng vượt qua khó khăn của hợp tác xã.
Ngay hôm sau, mọi người đã ra đồng dọn dẹp, làm đất, gieo trồng lại hoa màu. Không khí lao động khẩn trương, hăng say bao trùm cả làng. Lưu Phi Phi cùng làm việc với mọi người, không ngại khó khăn, vất vả.
Cô hướng dẫn mọi người cách chọn giống, cách gieo trồng, cách chăm sóc cây trồng… Cô cũng động viên, khích lệ tinh thần của mọi người.
“Chúng ta phải cố gắng lên! Chỉ cần chúng ta đoàn kết, không gì là không thể vượt qua.”
Những ngày sau đó, mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng không còn ai nản chí. Họ vẫn miệt mài làm việc, với niềm tin và hy vọng vào một vụ mùa bội thu.
Bên cạnh việc khôi phục sản xuất, Lưu Phi Phi còn chú trọng đến việc phòng chống dịch bệnh cho cây trồng và vật nuôi. Cô hướng dẫn mọi người cách nhận biết và xử lý kịp thời các loại sâu bệnh.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Lưu Phi Phi và sự đoàn kết của toàn thể hợp tác xã, hoa màu dần phục hồi, sinh trưởng tốt. Đàn gia súc, gia cầm cũng khỏe mạnh.
Sau mấy tháng vất vả, vụ mùa mới cũng đến. Tuy sản lượng không cao như dự kiến, nhưng cũng đủ để bù đắp phần nào thiệt hại do trận lũ lụt gây ra.
Mọi người trong làng đều vui mừng, phấn khởi. Họ nhận thấy rằng, sức mạnh của tập thể là vô cùng to lớn. Chỉ cần đoàn kết, không gì là không thể vượt qua.
Lưu Phi Phi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của mọi người, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô biết rằng, mình đã làm được một việc có ích cho cộng đồng. Cô càng thêm quyết tâm phấn đấu, để xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro