Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó
Chương 149
Đang cập nhật
2025-03-28 06:32:09
Khương Tri Tri “Ơ?” một tiếng, bước đến trước mặt Chu Tây Dã, chen vào giữa anh và giường: “Em đang nghĩ gì cơ?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Tây Dã lùi ra một chút để cô đứng thoải mái hơn: “Em vừa hỏi Lý Viên Triêu có bị thương không, hỏi xong thì cứ suy nghĩ mãi. Hôm đó Lý Viên Triêu có nói với em về chuyện này đúng không? Nên bây giờ em muốn đi báo thù giúp cậu ta.”
Khương Tri Tri ngạc nhiên, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Chu Tây Dã: “Anh biết thuật đọc tâm à? Hay là con giun trong bụng em? Sao lại đoán trúng ngay thế?”
Chu Tây Dã bắt lấy bàn tay nhỏ trước mặt: “Có thể đi gặp Lý Viên Triêu, nhưng không được giúp cậu ta đánh nhau.”
Khương Tri Tri cũng không giấu giếm: “Tên Đặng Phi Dương kia trước đây từng quấy rối em, còn bịa chuyện nói xấu em. Hôm đó Lý Viên Triêu nói với em rằng cậu ấy đi trả thù giúp em. Em đã khuyên rồi, mà cứ nghĩ bọn họ đánh nhau cùng lắm chỉ là đẩy qua đẩy lại, ai ngờ còn dùng cả hung khí chứ.”
Đám nhóc con này đánh nhau là đánh đến c.h.ế.t à?
Chu Tây Dã trầm mặc một lúc: “Có muốn đi xem Lý Viên Triêu thế nào không?”
Khương Tri Tri nhìn đồng hồ: “Đã tám giờ rưỡi rồi, liệu bọn họ nghỉ ngơi chưa?”
Chu Tây Dã rất hiểu nếp sinh hoạt trong đại viện: “Chưa đâu, hầu hết đều đi ngủ cùng lúc với kèn báo hiệu tắt đèn.”
Khương Tri Tri lập tức động lòng: “Vậy đi xem thử đi, tìm hiểu tình hình một chút.”
Chu Tây Dã biết rõ suy nghĩ của Khương Tri Tri nhưng không vạch trần, chỉ cần cô ở trong tầm mắt anh thì tùy cô muốn làm gì cũng được.
Ra khỏi cổng, Khương Tri Tri tò mò hỏi Chu Tây Dã: “Trước đây anh ở trong đại viện, có từng đánh nhau chưa?”
Chu Tây Dã hồi tưởng một lúc rồi lắc đầu: “Mấy năm đó cuộc sống rất khó khăn, người lớn trẻ con đều bận nghĩ xem làm sao để no bụng.”
Khương Tri Tri âm thầm tính toán thời gian, lúc Chu Tây Dã mười sáu mười bảy tuổi, đúng vào thời kỳ thiên tai, thời điểm cả nước khổ cực nhất.
Nghĩ mà thấy xót xa, cô liền khoác tay Chu Tây Dã.
Vừa định mở miệng nói gì đó thì Chu Tây Dã đã rút tay về: “Đừng kéo kéo nắm nắm ở ngoài đường.”
Khương Tri Tri sững lại một chút rồi bật cười, cố tình nắm lấy tay anh: “Ở ngoài đường, em cũng chỉ nắm tay chồng mình thôi, có ảnh hưởng gì đâu?”
Nhưng nghĩ đến quan niệm bảo thủ lúc bấy giờ, cô cũng không làm khó Chu Tây Dã, chỉ khẽ cào vào lòng bàn tay anh rồi buông ra.
Cô vui vẻ khoanh tay sau lưng, bước đi bên cạnh Chu Tây Dã.
Nhà họ Lý và nhà họ Chu ở hai góc đối diện nhau, đại viện không nhỏ, mà hai người họ lại đi chậm, nên phải mất hai mươi phút mới đến nơi.
Trên đường đi, Khương Tri Tri vừa tán gẫu với Chu Tây Dã vừa quan sát xung quanh. Dù trong ký ức của chủ cũ đã có những hình ảnh này, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn rõ ràng hơn nhiều.
Công đoàn, nhà ăn, rạp chiếu phim, cửa hàng dịch vụ, thậm chí cả nhà trẻ và bệnh viện đều có.
Cuộc sống rất tiện lợi.
Cổng nhà họ Lý mở toang, đèn phòng khách vẫn sáng.
Nghe thấy động tĩnh ngoài sân, Thương Thời Anh mở cửa ra, thấy Chu Tây Dã và Khương Tri Tri thì hơi bất ngờ, rồi mỉm cười: “Là Tây Dã và Tri Tri à? Dì nghe nói cháu bị thương trở về, định đợi nhà cháu bớt người rồi sẽ qua thăm.”
Bà nhìn sang Khương Tri Tri, ánh mắt lập tức trở nên hiền hòa dịu dàng hơn: “Mấy tháng không gặp Tri Tri, chớp mắt đã thành thiếu nữ rồi. Kết hôn xong đúng là khác hẳn, chững chạc hơn nhiều.”
Khương Tri Tri ngọt ngào gọi một tiếng: “Dì Lý,” rồi lập tức có thiện cảm với người phụ nữ mặt tròn trông hiền hậu đoan trang này.
Thương Thời Anh kéo tay Khương Tri Tri: “Mau vào nhà ngồi đi, bao nhiêu năm rồi dì chưa gặp lại Tây Dã đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vào trong nhà, Khương Tri Tri liền thấy Lý Viên Triêu đầu quấn băng gạc, tay cũng băng kín như bánh chưng, đứng úp mặt vào tường.
Bên cạnh còn có ba cậu nhóc, đứa sau lùn hơn đứa trước.
Bốn người xếp thành hàng, trông cứ như cột sóng tín hiệu di động vậy.
Bố của Lý Viên Triêu, Lý Thành Chương, mặt đen như mực ngồi trên ghế sofa đơn, tay cầm một chiếc chổi lông gà.
Khi thấy Thương Thời Anh dẫn Chu Tây Dã và Khương Tri Tri vào, ông nhanh chóng đứng dậy, tiện tay lấy chiếc chổi lông gà quét qua bàn trà, nở một nụ cười giả tạo: “Tây Dã, Tri Tri, sao các cháu lại tới đây? Ngồi đi, ngồi đi.”
Ông còn gọi người giúp việc trong bếp ra pha trà.
Lý Viên Triêu đứng nghiêm, đối diện với tường. Khi thấy bố cậu không để ý, cậu liền quay đầu nhanh chóng và nháy mắt với Khương Tri Tri.
Khương Tri Tri nhìn thấy hình dáng một bên tai của Lý Viên Triêu và vết bầm trên mặt cậu, cố gắng nén cười và chào Lý Thành Chương, rồi ngồi xuống cùng Chu Tây Dã.
Thương Thời Anh ngồi xuống, liên tục mỉm cười nhìn Khương Tri Tri. Bà rất thích cô bé mà bà đã nhìn thấy lớn lên. Một lý do nữa là bà không có con gái, đã sinh năm cậu con trai nhưng vẫn rất tiếc vì không có một đứa con gái.
Chu Tây Dã và Lý Thành Chương trò chuyện vài câu về công việc, rồi nhìn sang Lý Viên Triêu:
“Viên Triêu bị thương rồi, sao còn bị phạt đứng vậy?”
Nói đến đây, Thương Thời Anh cũng đành thở dài: “Nó đã 18 tuổi rồi, mà cứ ngày nào cũng vô công rồi nghề, lại đi đánh nhau, còn dẫn ba đứa em đi cùng, bốn đứa đều bị thương trở về.”
Lý Thành Chương cầm chổi lông gà lên, định chỉ tay vào Lý Viên Triêu, nhưng bỗng nhớ ra Chu Tây Dã và Khương Tri Tri đang ở đây, nên vội vàng bỏ chiếc chổi ra phía sau và chỉ tay vào Lý Viên Triêu: “Đánh nhau thì đánh nhau, nhưng sao lại thua rồi còn về.”
Chu Tây Dã khuyên nhủ: “Ở độ tuổi này, đúng là dễ nóng nảy và bốc đồng, đánh nhau là khó tránh. Thắng thua cũng là chuyện bình thường.”
Lý Thành Chương suy nghĩ một lúc rồi lại nổi giận: “Lũ trẻ trong khu đó có mấy đứa thật sự quá xấu. Con trai đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng dùng gạch đá, cờ lê gì đó thì quá đáng, đó là có thể lấy mạng người được.”
Chu Tây Dã đồng ý: “Chúng còn chưa hiểu được những hậu quả nghiêm trọng nếu không may làm quá tay. Tuy nhiên, lần này Viên Triêu cũng rất dũng cảm.”
Lý Viên Triêu nghe thấy lời khen, liền quay người: “Chu đại ca…”
Lý Thành Chương trừng mắt: “Con im miệng cho bố.”
Chu Tây Dã nhìn Lý Viên Triêu, giọng điệu ôn hòa: “Cậu và Đặng Phi Dương, rốt cuộc là có xung đột gì?”
Khi nói đến đây, Lý Viên Triêu liền nói nhiều hơn, tiến sát lại gần Chu Tây Dã: “Thằng Đặng Phi Dương đó, lớn hơn bọn em mấy tuổi. Trước kia cứ suốt ngày đeo bám Tri Tri, cứ muốn làm bạn trai của Tri Tri. Tri Tri không đồng ý, hắn cứ nói bậy.”
“Lần trước, bọn em cùng đi xem phim, trong bóng tối, Đặng Phi Dương còn sờ mặt Tri Tri.”
Lý Viên Triêu quay sang hỏi Khương Tri Tri: “Tri Tri, có phải như vậy không?”
Khương Tri Tri nhớ lại, đúng là có chuyện này, cô đã la lên một tiếng, và đêm hôm đó, bọn trẻ bên này đã đánh nhau với lũ trẻ bên không viện.
Thương Thời Anh nhìn sắc mặt của Chu Tây Dã dần trở nên nghiêm trọng, mắt anh như tỏa ra một thứ khí lạnh, vội vàng vỗ nhẹ lên đầu Lý Viên Triêu: “Con gọi gì vậy, bây giờ phải gọi Tri Tri là chị dâu. Sao lúc nào cũng không phân biệt lớn nhỏ vậy.”
Lý Viên Triêu kêu lên một tiếng: “Chị dâu, chị không biết đâu, Đặng Phi Dương đó, miệng của anh ta bẩn lắm! Anh ta nói…”
Đột nhiên, cậu không nói tiếp được, nhất là khi Chu Tây Dã vẫn đang ở đó.
Chu Tây Dã ngước mắt nhìn Lý Viên Triêu, giọng bình tĩnh: “Cậu ta nói gì?”
Lý Viên Triêu ấp úng: “Anh ta nói, Khương Tri Tri có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là bị anh ta… sờ đến chán rồi không muốn nữa…”
Chưa nói xong, đã bị Thương Thời Anh đánh nhẹ lên đầu: “Im miệng! Cái gì cũng nói ra hết.”
Sắc mặt của Chu Tây Dã giờ đã không thể dùng từ “khó coi” để miêu tả nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro