Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 148

Đang cập nhật

2025-03-28 06:32:09





Chu Tây Dã không hiểu: “Tại sao?”



Khương Tri Tri phân tích cho anh: “Anh xem, Thương Hành Châu ngưỡng mộ anh đấy. Biết là đến thăm anh, cậu ấy còn đồng ý ở lại Cam Bắc thêm mấy ngày. Hơn nữa, Thương Hành Châu biết bố cậu ấy đến Bắc Kinh họp, có thể sẽ năn nỉ mang chút đồ cho anh. Mà bố cậu ấy cũng muốn cảm ơn anh vì đã chăm sóc Thương Hành Châu ở Cam Bắc.”



Chu Tây Dã theo trực giác thấy không đúng: “Nếu là để cảm ơn anh, vậy sao hôm đó không đến bệnh viện? Thực ra cũng không mất đến vài phút. Hơn nữa, em nghĩ lời của Thương Hành Châu có tác dụng sao?”



Khương Tri Tri “a” một tiếng, nghĩ lại thấy cũng đúng.

Cảm ơn thì mất mấy phút là xong, sao có thể ngay cả chút thời gian đó cũng không có?



Chu Thừa Chí ra lệnh cho Phương Hoa: “Mau gói lại đi, mai tôi còn trả lại ông ta, không thể làm sai được. Ông ta không có chuyện gì cần nhờ tôi chứ?”



Nghĩ một lát, thấy cũng không thể nào.



Phương Hoa cũng không hỏi nhiều, vội vàng gói lại như cũ, còn bọc thêm một lớp giấy dầu rồi cất đi.



Khương Tri Tri giúp Phương Hoa bưng thức ăn ra.



Dạo này nhà có nhiều khách, Phương Hoa đã nấu sẵn một chậu thịt kho tàu. Nếu có người ở lại ăn cơm, chỉ cần thêm khoai tây hoặc củ cải vào hâm nóng, rồi làm thêm hai món rau đơn giản là đủ, tiện lợi mà vẫn ngon.



Khách khứa rời đi, thịt kho tàu vẫn còn một ít. Buổi tối, Phương Hoa lại cho thêm một củ cải và một nắm miến vào.



Bữa tối gồm có bánh tam hợp, cháo ngô đặc, ăn kèm với đậu phụ thối và dưa muối.



Cũng coi như là một bữa khá thịnh soạn.



Phương Hoa ngồi xuống, có chút thắc mắc: “ Sao Tiểu Xuyên vẫn chưa về nhỉ?”



Chu Thừa Chí nhắc đến Chu Tiểu Xuyên thì đầy vẻ ghét bỏ: “Kệ nó đi, lớn như vậy rồi mà còn không biết về nhà đúng giờ ăn cơm. Đều do bà nuông chiều nó quá.”



Phương Hoa nhỏ giọng biện hộ: “Tiểu Xuyên dù sao cũng có tấm lòng nhân hậu, chỉ là hơi nhỏ…”



Chu Thừa Chí trừng mắt: “Nhỏ? Hai mươi hai tuổi rồi còn nhỏ? Năm tôi bằng nó đã nhập ngũ được bảy năm rồi.”



Phương Hoa lập tức im lặng, đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt ông: “Thôi được rồi, ăn cơm đi.”



Đang ăn dở, Chu Tiểu Xuyên xông vào nhà.



Trên mặt đầy vết thương, một mảng da bị trầy khá lớn, khóe miệng và hốc mắt đều bầm tím.



Ống tay áo cũng bị giật rách mất một bên.



Trông vô cùng thảm hại.



Khương Tri Tri miệng vẫn còn nhai bánh, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Xuyên.



Hôm nay mới lên Núi Ngọc Tuyền đánh nhau mà đã thua thảm vậy sao?

Hạt Dẻ Rang Đường



Phương Hoa đặt đũa xuống, xót xa đứng lên: “Con sao vậy? Ai đánh con ra nông nỗi này?”



Chu Tiểu Xuyên không ngờ bố về sớm như vậy, liền lùi một bước, né khỏi tay Phương Hoa, cố chấp giữ chút tôn nghiêm cuối cùng:



“Không có gì đâu, con chỉ vô ý bị ngã trên đường thôi.”



Chu Thừa Chí tức giận ném đũa xuống bàn: “Đồ vô dụng! Giờ mày thử ngã cho tao xem, sao có thể ngã thành ra thế này? Ra ngoài đánh nhau thì nhận đi, còn bày đặt chối. Nhát gan!”



Chu Tiểu Xuyên không phục: “Con không phải nhát gan, là bọn họ chơi bẩn. Chúng nó trong túi có cả gạch, còn mang theo cờ-lê nữa.”



Chu Thừa Chí trợn mắt: “Lớn tướng rồi còn đánh nhau! Đi vào thư phòng đứng đó cho tao.”



Phương Hoa không nỡ: “Con còn chưa ăn cơm mà, để nó ăn chút đã.”



Chu Thừa Chí lại trừng mắt: “Ăn cái gì mà ăn, lát nữa tôi cho nó ăn đòn!”



Chu Tiểu Xuyên ấm ức đi vào thư phòng.



Khương Tri Tri hiếu kỳ, Chu Tiểu Xuyên bị đánh thảm thế này, vậy Lý Viên Triêu thì sao? Có bị thương không nhỉ?



Sau bữa cơm, Khương Tri Tri đang rửa bát thì nghe tiếng kêu la thảm thiết từ thư phòng.

Chắc hẳn Chu Thừa Chí đã ra tay rồi.



Cô không nhịn được mà nhếch miệng.



Chu Thừa Chí đúng là tính nóng như lửa.



Dọn dẹp xong, cô bước ra ngoài thì thấy Chu Thừa Chí vừa đi lên lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Phương Hoa vẫn ở bên cạnh an ủi: “Anh cũng đừng giận quá, Tiểu Xuyên còn trẻ mà. Hơn nữa, con trai trong đại viện, có ai mà không từng đánh nhau chứ?”



Chu Thừa Chí hừ lạnh: “Đánh nhau mà còn thua, đúng là mất mặt nhất.”



Nhìn hai người vừa nói vừa lên lầu, Khương Tri Tri vội vàng về phòng.



Cô đẩy Chu Tây Dã, lúc này đang gấp quần áo: “Anh lấy ít Vân Nam Bạch Dược mang qua cho Chu Tiểu Xuyên đi. Nghe cậu ấy kêu thảm thiết thế, chắc bị đánh dữ lắm.”



Chu Tây Dã có chút bất ngờ, không ngờ Khương Tri Tri lại quan tâm Chu Tiểu Xuyên: “Lát nữa anh qua.”



Khương Tri Tri tìm Vân Nam Bạch Dược, rồi lấy thêm băng gạc và bông: “Đi thôi, đi ngay bây giờ, em đi cùng anh.”



Thực ra cô không quá quan tâm Chu Tiểu Xuyên, chủ yếu là muốn biết Lý Viên Triêu có bị thương không.



Chu Tây Dã đành đặt quần áo xuống, chậm rãi đứng dậy đi theo Khương Tri Tri ra ngoài.



Dạo gần đây anh đã không cần dùng xe lăn nữa, chỉ là đi lại không thể quá nhanh hoặc quá mạnh.



Chu Tiểu Xuyên vẫn đang đứng dựa vào tường, thấy Chu Tây Dã bước vào, uất ức đến mức muốn rơi nước mắt. Nhưng vừa thấy Khương Tri Tri cũng theo vào, cậu lập tức chớp chớp mắt, cố nuốt nước mắt vào trong.



Chu Tây Dã nhìn cậu một cái: “Ngồi xuống, anh bôi thuốc cho.”



Chu Tiểu Xuyên ngoan ngoãn ngồi xuống, cởi áo ra, để lộ thân trên trắng bóc như gà trụi lông.



Khương Tri Tri liếc nhìn một cái, thầm cảm thán, Chu Thừa Chí thật sự nỡ ra tay.



Trên lưng cậu toàn là vết roi đỏ chằng chịt, có chỗ đã rớm máu.



Chu Tây Dã dùng bông lau qua vết thương, sau đó rắc thuốc bột lên.



Anh thản nhiên hỏi: “Em thực sự đi đánh nhau? Còn thua nữa?”



Chu Tiểu Xuyên không phục: “Em nói rồi mà, bọn chúng có mang gạch!”



Chu Tây Dã ấn mạnh vào vết thương của cậu: “Thua là thua, đừng viện lý do. Hơn nữa, em không còn là trẻ con nữa, đã hai mươi hai tuổi rồi, mà còn đi đánh hội đồng?”



Anh nhìn thẳng vào Chu Tiểu Xuyên, giọng trầm ổn:



“Không ai có thể đi theo em cả đời đâu. Em định sống thế này mãi sao?”



Chu Tiểu Xuyên cúi đầu, không nói gì.



Chu Tây Dã tiếp tục:

“Em chê công việc này cực khổ, công việc kia nhàm chán, nhưng đi lính còn cực hơn, còn đơn điệu hơn. Đến một công việc bình thường còn không chịu nổi, thì lấy gì đảm bảo chịu được gian khổ trong quân đội?”



“Một người đàn ông có trách nhiệm, thì dù ở vị trí nào cũng phải gánh vác được. Chứ không phải trốn tránh, cũng không phải tùy hứng.”



Khương Tri Tri tựa vào bàn, lặng lẽ nhìn Chu Tây Dã vừa bôi thuốc vừa dạy bảo Chu Tiểu Xuyên.

Ánh mắt cô đầy ngưỡng mộ.



Sau khi nói xong, Chu Tây Dã im lặng băng bó cho cậu.



Lúc này, Khương Tri Tri mới hỏi: “Mấy người đi cùng em, em bị thương nặng nhất sao?”



Chu Tiểu Xuyên lập tức phản bác: “Làm gì có! Lý Viên Triêu mới là người bị thương nặng nhất! Đặng Phi Dương đạp gãy ngón tay của cậu ấy luôn rồi!”



Khương Tri Tri bỗng nghẹn thở.



Nói cho cùng, Lý Viên Triêu bị thương cũng là vì giúp cô báo thù.



Bây giờ cậu ta lại bị thương đến mức đó…



Cô nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn.



Đặng Phi Dương phải không?

Cô sẽ tự tay đánh trả lại!



Mang theo tâm sự nặng nề, Khương Tri Tri nhìn Chu Tây Dã băng bó xong cho Chu Tiểu Xuyên, rồi lặng lẽ đi theo anh về phòng.



Nhìn anh đang trải giường, cô bất ngờ ôm lấy eo anh từ phía sau, giọng vừa vui vẻ vừa nịnh nọt:



“Chu Tây Dã, khi nãy anh dạy bảo Chu Tiểu Xuyên ngầu quá đi. Một người anh trai đầy yêu thương như vậy, lại còn là người đàn ông của em nữa chứ. Em vui quá trời luôn!”



Chu Tây Dã khựng lại một chút, phớt lờ cảm giác mềm mại phía sau lưng, nghiêm túc nói:



“Em đừng có mơ tưởng!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Số ký tự: 0