Thành Toàn

Chương 4

Tiểu Thần

2025-03-07 15:01:55

9.



Hôn ước cuối cùng cũng được giải trừ thành công.



Hai bác nói, sau này tôi chính là con gái của họ.



Tôi không nói với họ chuyện tôi muốn đi học ở Tây Bắc.



Nhưng, tôi vẫn ở nhà chơi với họ nửa tháng.



Lúc sắp đi, hai bác cứ tiễn tôi ra đến tận đầu làng.



Họ dặn dò tôi đủ điều, bảo tôi sau này phải coi nơi này như nhà, nhất định phải về thăm nhà.



Đợi đến khi tôi ra đến thị trấn mua vé xe, tôi mới thấy họ nhét cho tôi hai trăm tệ.



Nước mắt tôi, không kìm được cứ thế tuôn rơi.



10.



Trở về, việc đầu tiên tôi làm là gạch mười lăm dấu X đỏ chót lên tờ lịch.



Còn bốn ngày nữa.



Chỉ còn bốn ngày nữa thôi.



11.



Tôi xách hành lý định về phòng, thì nghe thấy tiếng mở cửa.



Giang Dục Thành vừa hay tan làm về, chỉ là lại đi cùng Lục Tuyết Đình và Niệm Niệm.



“Em về rồi à?” Giang Dục Thành thấy tôi, có chút ngạc nhiên.



Lục Tuyết Đình thì giữ ý tứ gật đầu với tôi, rồi tự nhiên rẽ vào phòng tôi.



Tôi chau mày nhìn cô ta tự nhiên đóng cửa phòng tôi lại.



– Cùng với đống đồ đạc của tôi chất đống bừa bộn ở phòng khách.



Tôi nhìn về phía Giang Dục Thành.



Giang Dục Thành khựng lại một chút, dường như mới nhớ ra điều gì: “À, nhà Tuyết Đình mấy hôm trước mưa lớn bị dột, nên tạm thời qua đây ở mấy hôm.”



“Anh thấy em không có ở nhà, đồ đạc cũng không nhiều, nên tạm thời cho mẹ con cô ấy ở phòng em.”



Vậy là, có thể không cần thông qua ý kiến của tôi, cứ thế dọn đồ của tôi ra ngoài, cho người khác vào ở sao?



Anh dừng lại một chút, thấy tôi không nói gì, lại nói thêm: “À phải rồi, đồ đạc của em cứ chuyển tạm sang phòng anh, em tạm thời ở chung phòng với anh nhé.”



Giang Dục Thành vừa nói, vừa mở cửa phòng anh ra.



“À phải rồi, sách vở trong phòng em đâu rồi? Sao chỉ có chút đồ thế này?”



Tôi nhìn chiếc túi nhỏ anh tiện tay đặt lên tủ đầu giường, mím môi.



Thôi vậy.



Dù sao căn nhà này cũng là của anh, anh làm gì, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thi đại học xong rồi, sách vở giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, nên em bán hết rồi.” Tôi thản nhiên giải thích.



Giang Dục Thành nhíu mày: “Tuy nói là thi đại học xong rồi, nhưng sách vở giữ lại sau này có lẽ còn dùng đến, sao lại bán đi chứ?”



Tôi mím môi, không nói gì.



Thấy tôi lại im lặng, anh mới nói tiếp:



“À phải rồi, bố mẹ anh bên kia nói sao?” Giang Dục Thành cũng nhận lấy túi hành lý trong tay tôi.



Tôi khựng lại một chút: “Nhờ người xem rồi, ngày không đẹp, để sau hẵng tính.”



Đây là tôi và chú thím đã bàn bạc xong.



Trước mắt cứ dùng cái cớ này để trì hoãn đã, đợi đến khi tôi đi rồi, sẽ nói rõ với anh sau.



Giang Dục Thành dường như không hề nghi ngờ, chỉ hờ hững gật đầu, lẩm bẩm một câu: “Xem ra lại phải xem ngày khác rồi.”



Rồi anh lại đi ra ngoài.



Anh nói anh đi nấu cơm, bảo tôi vừa về cứ nghỉ ngơi trước đã.



Tôi nhìn bản báo cáo kết hôn anh đã viết sẵn trên bàn làm việc trước cửa sổ.



Chỉ còn ô ngày tháng là còn trống.



Đợi đến khi tôi hoàn hồn, ánh mắt dời khỏi bản báo cáo kết hôn định đi ra ngoài giúp đỡ, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ của ba người.



Giọng đàn ông trầm ấm, giọng phụ nữ dịu dàng, giọng trẻ con đáng yêu.



Tôi lại lẳng lặng ngồi xuống.



Thật ra bây giờ tôi đã giải trừ hôn ước với anh rồi, ở chung với nhau nữa, là không thích hợp.



Huống hồ còn là ở chung một phòng.



Nhưng giờ chỉ còn bốn ngày nữa thôi, tôi ra ngoài thuê nhà cũng không thuê được chỗ nào phù hợp.



Tôi nghĩ ngợi một lát, hình như chỉ còn cách lát nữa ăn cơm xong, tối đến tôi ra phòng khách trải chiếu ngủ tạm vậy.





12.



Hôm nay ngồi xe cả ngày, vốn dĩ định đi ngủ sớm.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng Lục Tuyết Đình tinh thần sung mãn, lại mặc một chiếc váy trắng tinh khôi ra phòng khách tập múa, còn lấy cả tấm đệm ra ép chân.



Thêm vào đó, trong phòng Giang Dục Thành, Niệm Niệm không ngừng chạy ra chạy vào, thậm chí còn biến giường của Giang Dục Thành thành giường nhún, tôi đành mượn cớ ra ngoài xách nước, cầm theo cả chậu rửa mặt đi ra ngoài.



Vừa bước ra khỏi cửa, tôi liền hít một hơi thật sâu.



“Ủa A Như, sao cháu về rồi? Không phải cháu bảo về quê thăm bố mẹ chồng sao?” Thím Hoa hàng xóm thấy tôi bước ra, tay cầm chậu rửa mặt, cùng tôi đi về phía giếng nước.



“Dạ cháu về được mấy hôm rồi, hôm nay mới lên đây.” Thím Hoa là hàng xóm sát vách, chồng thím làm kế toán ở mỏ than, gia đình thím sống khá giả. Mỗi lần nhà thím rán bánh bao hay gì đó đều mang sang cho tôi một bát, quan hệ giữa hai nhà cũng tốt.



“Ôi chao, này cô bé, cháu sao mà…”



Thím Hoa định nói gì đó, liếc nhìn phía sau tôi một cái, kéo tôi đi nhanh hơn mấy bước.





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Toàn

Số ký tự: 0