Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam

Chương 6

Lương Ngọc Thiệu Tâm

2025-03-20 12:45:39

12

 

Không còn Giang Vệ Đông và Phương Tĩnh Nghi quấy rối, cuộc sống đại học của tôi trở nên trọn vẹn và vui vẻ. 

 

Tôi theo học ngành y – chuyên ngành mà tôi yêu thích nhất. 

 

Mỗi ngày đều bận rộn, thời gian trôi qua nhanh như nước chảy. 

 

Thế nhưng, vào một ngày nọ, trong đợt được nghỉ tôi về nhà chơi thì bị mẹ của Giang Vệ Đông chặn lại. 

 

Bà ta nắm chặt cánh tay tôi, cười giả lả: 

 

“Lệ Nhiên à, con vẫn là giỏi nhất! Đúng là do bác mắt mờ, không trông coi kỹ, mới để thằng con trai bác không cưới con mà đi lấy con hồ ly tinh kia!” 

 

Thì ra, vì chuyện Giang Vệ Đông và Phương Tĩnh Nghi có thai trước khi cưới, nên chuyện hồi hương của họ hoàn toàn bị cắt đứt. 

 

Bọn họ đành phải ở lại cái thôn nghèo đó mà sinh con. 

 

Sau khi Phương Tĩnh Nghi sinh xong, mẹ Giang đến chăm sóc cữ. Nhưng chưa đầy nửa tháng, bà ta đã hoàn toàn sụp đổ. 

 

“Lệ Nhiên ơi, con không biết đâu! Bác chịu hết nổi rồi!” 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Nhà xí ở quê không có cửa, dòi bọ trắng hếu cứ chui lên từ hố phân!” 

 

“Nhà thì không có nước máy, cách hai ngày bác lại phải mang đống tã bẩn đầy phân ra sông giặt!” 

 

“Nhưng chuyện quá đáng nhất chính là con dâu bác! Nó chẳng chịu làm gì hết! Hở một chút là ôm con giả bộ đáng thương!” 

 

“Còn cái thằng con trai bất hiếu kia nữa! Giả mù giả điếc, mấy ngày trời không thèm về nhà!” 

 

Chậc chậc chậc… 

 

Không ngờ, đời này, tình yêu của Giang Vệ Đông và Phương Tĩnh Nghi lại có mùi vị như thế này! 

 

Thú vị thật đấy! 

 

Tôi cười nhạt, lạnh lùng gạt tay bà ta ra. 

 

“Bác tìm tôi có chuyện gì?” 

 

Mẹ Giang vội cười nịnh nọt: 

 

“Lệ Nhiên à, nhà con gia giáo, con lại có tương lai. Thằng Vệ Đông nhà bác vẫn nhớ con mãi đấy! Mấy hôm trước nửa đêm còn gọi tên con nữa! Hay là…” 

 

Tôi giơ tay cắt ngang lời bà ta: 

 

“Tôi là sinh viên y khoa. Nếu bác không có bệnh thì đừng đến tìm tôi nữa. À mà, dù bác có bệnh cũng không tìm được tôi đâu, tôi không khám khoa thần kinh.” 

 

Dứt lời, tôi quay lưng bước đi. 

 

Tôi đã được phân công vào bệnh viện lớn của thành phố, tốt nghiệp xong là đi làm ngay. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không rảnh mà nghe chuyện tầm phào! 

 

13

 

Sau khi vào làm việc tại bệnh viện, thỉnh thoảng tôi lại gặp những người quen cũ từ nhà máy trong phòng khám. 

 

Ví dụ như bà Khuê, kế toán lâu năm từng làm dưới quyền bố tôi. 

 

Vừa nhìn thấy tôi, bà ấy đã than thở: 

 

“Đã bảo mà, từ bé bác đã thấy con thông minh, nhìn người chuẩn ghê! Hồi đó bố con khen cái thằng Giang Vệ Đông, bác thì thấy chẳng ra gì, đúng không nào?!” 

 

Tôi bất chợt muốn kiểm chứng xem lời mẹ Giang nói có đúng không. 

 

Khẽ mỉm cười, tôi hỏi dò: 

 

“Bác Khuê à, bác là người nắm tin nhanh nhất đấy. Bác có nghe được chuyện gì không?” 

 

Thì ra, sau bốn năm hôn nhân, quan hệ giữa Giang Vệ Đông và Phương Tĩnh Nghi đã không còn tốt đẹp như trước. 

 

Nhưng Phương Tĩnh Nghi vẫn bám chặt lấy chồng, như sợ anh ta sẽ bị người khác cướp mất, không chịu rời quê để quay về thành phố. 

 

Lần này về được, cũng là do Giang Vệ Đông phát cáu, nói lời cứng rắn, mới kéo được vợ con theo về. 

 

“Hắn ta chạy đôn chạy đáo tìm mối quan hệ, muốn kiếm một công việc ổn định. Buồn cười chưa, ai thèm quan tâm đến hắn chứ? Đầu óc có vấn đề à?!” 

 

Cũng phải thôi. 

 

Nhờ vào danh tiếng “có mưu đồ bất chính với con gái Trưởng xưởng để có thể về thành phố” mà tôi giúp anh ta quảng bá, giờ ai trong xưởng cũng biết rõ bộ mặt thật của hắn. 

 

Lãnh đạo nào dám nhận một kẻ như thế vào làm việc? 

 

Không có nơi nào tuyển dụng, không có thu nhập, cuối cùng, cả gia đình ba người đành phải chen chúc trong căn hộ một phòng ngủ của mẹ Giang. 

 

Nhưng chỉ dựa vào tiền hưu trí của bà ta để nuôi cả nhà, từ ăn uống, sinh hoạt đến tã sữa cho con, thì sao mà đủ? 

 

Bà Khuê còn nói, mẹ chồng – nàng dâu nhà họ Giang cãi nhau suốt ngày, có lần còn đánh nhau dữ dội đến mức Phương Tĩnh Nghi bị thương phải nhập viện! 

 

Đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo đến! 

 

Bà Khuê vừa đi không bao lâu, Giang Vệ Đông đã dẫn người vợ hiện tại của hắn đến bệnh viện. 

 

14

 

Giang Vệ Đông vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng thường thấy, nhưng cổ áo và cổ tay áo đã ố vàng vì mồ hôi, trên áo còn dính những vệt bẩn không rõ ràng. 

 

Anh ta giờ đây, đâu còn chút dáng vẻ thư sinh nho nhã như trước? 

 

Còn Phương Tĩnh Nghi, người từng luôn diện váy trắng thanh khiết, giờ lại tùy tiện khoác lên mình một chiếc áo cũ kỹ, gương mặt hốc hác, tóc tai rối bù. 

 

Tay cô ta dắt theo một bé gái gầy gò, vàng vọt. 

 

Hai người dường như đang cãi nhau, ai cũng bực bội, không buồn nhìn đối phương lấy một cái. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam

Số ký tự: 0