Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam

Chương 4

Lương Ngọc Thiệu Tâm

2025-03-20 12:45:39

08 

 

Sau hôm đó, Giang Vệ Đông và Phương Tĩnh Nghi biến mất khỏi tầm mắt tôi mấy ngày liền. 

 

Nhưng họ có biến mất, thì tin đồn trong nhà máy lại ngày càng lan rộng. 

 

Có người nói tôi và Giang Vệ Đông sắp thành đôi, anh ta sẽ trở thành con rể của xưởng trưởng Hứa, từ đó một bước lên mây. 

 

Lại có người nói tôi là kẻ thực dụng, vong ân bội nghĩa, chẳng thèm đếm xỉa gì đến Giang Vệ Đông sau khi được cứu. 

 

Tôi bận rộn thu thập sách vở để ôn thi đại học, không có thời gian quan tâm. 

 

Nhưng bố tôi thì nghe thấy hết. 

 

Hôm đó, ông trực tiếp hỏi tôi: 

 

“Con gái, nếu giữa con và Giang Vệ Đông có hiểu lầm gì, thì cứ nói rõ ra, đừng giấu trong lòng. 

 

“Bố thấy thằng bé đó không tệ đâu.” 

 

Tôi bất lực nhìn ông: 

 

“Bố, con với anh ta chẳng khác gì người dưng, có gì cần phải nói rõ?” 

 

Bố tôi ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ: 

 

“Nhà thằng bé tuy nghèo, nhưng biết lễ nghĩa, bố thấy ổn đấy. 

 

“Hơn nữa, nó còn cứu con mà.” 

 

Tôi đặt quyển sách trong tay xuống, cuối cùng cũng nhận ra bố nghiêm túc về chuyện này. 

 

Ông thực sự muốn tôi và Giang Vệ Đông kết hôn. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Nếu không làm rõ chuyện “cứu mạng”, chắc chắn ông sẽ không từ bỏ ý định này. 

 

“Được, con sẽ gặp anh ta, nói rõ ràng.” 

 

Tôi hẹn Giang Vệ Đông tại căng-tin nhà máy. 

 

Anh ta dường như đã đoán trước được tôi sẽ tìm gặp mình. 

 

Khi gặp tôi, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng.

 

Dường như mấy ngày qua chỉ có tôi là đang giận dỗi, còn anh ta thì hạ mình tha thứ cho tôi. 

 

Nhưng tôi chẳng có lý do gì để khách sáo với anh ta. 

 

Vừa ngồi xuống, tôi liền nói thẳng: 

 

“Giang Vệ Đông, những tin đồn bên ngoài, anh tung ra chỉ để ép tôi ra đây ăn cơm với anh sao?” 

 

Nụ cười của anh ta cứng lại trên mặt: 

 

“Tôi không…” 

 

Tôi cắt ngang lời anh ta, hỏi một mạch bốn câu: 

 

“Chuyện anh cứu tôi hôm trước, tôi cũng đã cảm ơn rồi. Nhưng con sông đó chỉ sâu đến đùi, cho dù anh không cứu, tôi cũng tự bò lên được, đúng không? 

 

“Hơn nữa, bây giờ là xã hội mới, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà tôi phải lấy anh sao? 

 

“Lần này tôi hẹn anh ra đây, chỉ để hỏi anh một chuyện: con sông đó nằm ở góc trong cùng của khu tập thể, chẳng liên quan gì đến nhà anh hay khu hành chính. 

 

“Vậy sao anh lại tình cờ đi ngang qua đó? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Lúc ấy, anh thực sự chỉ là đi ngang qua, hay là còn có ẩn tình khác?” 

 

Xung quanh, mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán: 

 

“Cũng đúng ha! Con sông đó hẻo lánh vậy, sao Giang Vệ Đông lại tự dưng xuất hiện ở đó?” 

 

“Không chừng anh ta lén theo dõi Tiểu Hứa, thấy cô ấy vô ý trượt chân, liền vội vàng lao ra cứu!” 

 

“Biết đâu ngay cả chuyện rơi xuống sông cũng là do anh ta đẩy!” 

 

Sắc mặt Giang Vệ Đông hoàn toàn lạnh xuống. 

 

Tính anh ta vốn cao ngạo, nhưng lúc này lại không thể biện hộ, bởi chính anh ta cũng không biết phải giải thích thế nào. 

 

Hoặc có lẽ, anh ta đang chột dạ. 

 

Tôi cầm lấy hộp cơm sắt trước mặt, nhàn nhạt nói: 

 

“Bữa này tôi không ăn cùng anh nữa. 

 

“Sau này nếu thích cô gái nào, đừng tự biên tự diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân nữa, được không? 

 

“Nếu không có năng lực bảo vệ người khác, thì ít nhất cũng đừng gây thêm phiền phức cho con gái nhà người ta.”

 

09

 

Cuộc trò chuyện giữa tôi và Giang Vệ Đông nhanh chóng bị thêu dệt rồi lan truyền khắp nhà máy. 

 

Bố tôi nghe xong thì tức giận vô cùng, thậm chí còn muốn báo lên bộ phận bảo vệ, điều tra xem có phải chính Giang Vệ Đông đã đẩy tôi xuống sông hay không. 

 

Tôi ngăn ông lại. 

 

Giang Vệ Đông đúng là có đi theo tôi, nhưng nói anh ta cố tình đẩy tôi xuống nước rồi giả vờ cứu giúp thì tôi không nghĩ anh ta có gan làm vậy. 

 

Còn chuyện mưu sát gì đó, tôi không có chứng cứ, cũng chẳng thể cứ thế mà báo với bộ phận bảo vệ được. 

 

Nhưng dù sao thì, cách này cũng có hiệu quả. 

 

Giang Vệ Đông không dám tìm đến tôi nữa. Anh ta muốn đi gặp gỡ những lãnh đạo khác nhưng đều bị từ chối ngay từ cổng. 

 

Kỳ nghỉ phép mà anh ta xin để lo chuyện hồi hương cũng nhanh chóng hết hạn. Cuối cùng, anh ta và Phương Tĩnh Nghi đành phải tức tối trở về. 

 

Nhưng trước khi họ rời đi, tôi cũng không hề ngồi yên. 

 

Tôi đã gặp Phương Tĩnh Nghi một lần. 

 

Cô ta chẳng còn che giấu sự ghen tị và ác ý dành cho tôi nữa, thẳng thừng chất vấn liệu tôi có cố tình khiến Giang Vệ Đông mất mặt không. 

 

Tôi nhẹ nhàng đáp lại: 

 

“Tôi hiểu rõ, Giang Vệ Đông tiếp cận tôi là vì muốn được quay về thành phố. 

 

“Tôi không thích anh ta, nhưng tôi đồng cảm với tình yêu. Tôi đồng cảm với cô.” 

 

Mắt cô ta lập tức đỏ hoe: 

 

“Cô thì biết gì chứ... Anh ấy... anh ấy cũng không còn cách nào khác...” 

 

Tôi đưa cho cô ta một chiếc khăn lụa. 

 

Mềm mại, bóng mượt. 

 

Đây là hàng mới từ miền Nam, trong cửa hàng bách hóa phải bán đến mười đồng. 

 

Cô ta nhìn tôi đầy nghi hoặc, nhưng không lập tức từ chối. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam

Số ký tự: 0