Thần Ẩn - Quét Tuyết Nấu Rượu

Chương 4

Quét Tuyết Nấu Rượu

2025-03-01 20:02:20

Ta đã đánh cược đúng.

 

Lâm Tĩnh Thư, ngươi sợ rồi.

 

Sự sủng ái mà ngươi dựa vào, hóa ra không thuộc về ngươi.

 

Sở Yến Bình tự mình bế ta lên xe.

 

Lâm Tĩnh Thư không cam lòng, nắm lấy thành xe hận thù nói: "Bệ hạ, ả này không phải thần nữ! Nhất định là có kẻ cố ý đưa đến mê hoặc chàng! Không thể giữ lại!"

 

Giọng nói của nàng ta ngay lập tức bị tiếng hô vang như sấm dậy trên đường phố át đi.

 

Bá tánh quỳ lạy thành kính, tuyết trên mái nhà bị chấn động rơi xuống ào ào.

 

"Thần nữ giáng phúc! Trời phù hộ Đại Hạ!"

 

Sở Yến Bình khẽ nhếch môi.

 

Đây là lần đầu tiên hắn được tôn sùng như vậy kể từ khi lên ngôi.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Thật giả thì có gì quan trọng? Chỉ cần có thể giúp hắn thu phục lòng người, ai cũng có thể là thần nữ.

 

Hắn siết chặt cánh tay đang ôm ta.

 

"Quý phi," Sở Yến Bình nhìn nàng ta, ánh mắt nhàn nhạt, "hồi cung đi."

 

Lâm Tĩnh Thư mặt mày tái mét, được thị nữ dìu lui xuống.

 

Ta ngồi cao trên xe ngựa, cúi đầu nhìn xuống, thấy rõ sự ghen ghét trong mắt nàng ta.

 

Lâm Tĩnh Thư, đừng vội.

 

Sau này ngươi sẽ có rất nhiều thời gian, từ từ mà hận ta.

 

Quay qua bức tường đỏ, đi qua cổng cung.

 

Ẩn nhẫn một năm, ta cuối cùng cũng bước vào hoàng cung.

 

8

 

Cung nữ bên cạnh thái hậu muốn đưa ta đến an bài ở Nhân Thọ cung, nhưng Sở Yến Bình vẫn chưa buông tay ta ra.

 

Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành: "Ở lại Tử Thần điện được không?"

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng
 

Ta cắn môi, bối rối cúi đầu.

 

Hắn liền mỉm cười, gọi Tô công công đến, dặn dò tỉ mỉ những thứ cần chuẩn bị cho ta.

 

Cung nữ bên cạnh nhỏ giọng nói vào tai ta: "Trận thế này, so với Loan Phượng điện của quý phi cũng không kém cạnh! Cô nương thật có phúc khí!"

 

Ta mím môi, cẩn thận kéo tay áo Sở Yến Bình.

 

"Bệ hạ, chàng còn bị thương..."

 

Tô công công "ối chao" một tiếng, vội vàng gọi thái y.

 

Thái y đến khám, cởi áo, Sở Yến Bình vẫn không buông ta ra.

 

Ta cúi đầu thật thấp, không dám nhìn hắn.

 

Hắn mỉm cười, đuổi hết mọi người ra ngoài, không cho từ chối mà nâng mặt ta lên.

 

"Băng bó cho trẫm."

 

Vết thương sưng đỏ trên cánh tay trắng nõn như ngọc không đáng sợ mà còn có chút diễm lệ.

 

Đường nét rắn rỏi, mạnh mẽ mà không mất đi vẻ ôn nhu.

 

Hắn cường tráng hơn trước rất nhiều.

 

Ta đỏ mặt lấy một chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên vết thương.

 

Đầu ngón tay chạm vào, nóng bỏng.

 

Sau đó cầm lấy băng gạc, cẩn thận thắt nút.

 

Sở Yến Bình nhìn con bướm như muốn bay lên, ánh mắt dần tối lại.

 

Hắn nắm lấy cổ ta, như nắm lấy cánh bướm, chậm rãi cúi xuống.

 

Khi hơi thở giao nhau, Tô công công đột nhiên hớt hải bẩm báo.

 

"Bệ hạ, người của quý phi nương nương đến, nói nương nương lên cơn đau tim, ngất xỉu rồi!”

 

"Thái y nói nương nương bị kích động, bệnh tình nguy kịch, bệ hạ mau đến xem đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sở Yến Bình dừng lại.

 

Ta như bị đánh thức, vội vàng lùi lại, quỳ xuống tạ tội.

 

"Bệ hạ! Là... dân nữ thất lễ rồi!"

 

Sở Yến Bình im lặng không nói.

 

Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng khóc của cung nữ.

 

Sở Yến Bình rốt cuộc vẫn không bỏ được nữ tử đã sủng ái nhiều năm, nhất là nàng ta còn xuất thân cao quý.

 

Hắn đứng dậy đi tới, đỡ ta lên.

 

Chưa kịp tạ ơn, khuôn mặt hắn đột nhiên áp sát lại, môi nóng lên, đã bị hắn ngậm lấy.

 

Ta sợ đến ngây người, mặc cho hắn mút mát dây dưa.

 

Trước khi đi, hắn nhét vào tay ta một thứ, như đang uy h.i.ế.p mà nói bên tai ta: "Lúc trẫm quay lại, nàng tốt nhất nên nhớ ra, trẫm là ai."

 

Tiếng bước chân vội vã đi xa.

 

Ta lau mạnh môi, giơ tay lên, thấy giữa các ngón tay quấn một sợi dây lụa màu xanh lá cây.

 

Màu sắc hơi tối, trông có vẻ đã lâu rồi.

 

Nhưng ta vẫn nhận ra ngay, đây là dây buộc tóc tứ sư huynh làm cho ta.

 

Hắn vậy mà vẫn giữ đến bây giờ.

 

Trong mắt ta hiện lên một tia giễu cợt.

 

Sở Yến Bình, làm sao ta có thể quên ngươi?

 

Điều hối hận nhất trong đời ta, chính là ba năm trước, tự tay cứu sống ngươi, người đáng lẽ phải che.c.

 

9

 

Ba năm trước, Sở Yến Bình vừa được tiên đế đang bệnh nặng đón về cung từ dân gian, chỉ là một hoàng tử không có bất kỳ chỗ dựa nào.

 

Vậy mà dám lên Minh Không sơn nhờ sư phụ ta dùng danh tiếng tướng thuật sư đệ nhất thiên hạ tạo thanh thế cho hắn, tuyên bố hắn mang vận mệnh đế vương, có tướng mạo chân long.

 

Nghịch Tập Ở Rể
Ngôn Tình
Thiên Sư Tái Xuất
Ngôn Tình, Đô Thị
Hỏa Bạo Thiên Vương
Đô Thị
Sư phụ đã sớm không màng thế sự, từ chối hắn.

 

Lúc xuống núi, hắn bị trật chân, lăn xuống vực.

 

Đáng lẽ hắn phải che.c, nhưng thần nữ vì cứu mạng hắn, đã thay đổi nhân quả của hắn, để hắn gặp được ta.

 

Khi ta phát hiện ra hắn, hắn đang ngất xỉu ở cửa hang thỏ, con thỏ không về nhà được đã làm tổ trong lòng hắn.

 

Cho hắn uống thuốc, lại rút dây buộc tóc băng bó chân cho hắn cầm má.o, ta liền hứng thú cầm cỏ đuôi chó trêu đùa con thỏ.

 

Chơi một lúc, một bàn tay thon dài bỗng đưa ra, nhẹ nhàng nắm lấy con thỏ.

 

Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, đuôi mắt có một nốt ruồi son đỏ tươi như má.o.

 

Hóa ra hắn đã tỉnh, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

 

Ánh mắt hắn mơ màng, khẽ mở môi, định nói gì đó.

 

Nhưng ta đột nhiên nhìn thấy trăng tròn treo cao, chợt nhận ra mình ra ngoài quá lâu, nếu không quay về thì đùi gà bữa tối sẽ bị sư phụ ăn hết.

 

Lập tức nhét số thuốc còn lại cho hắn, nhấc váy chạy biến mất.

 

Lúc đó ta vô lo vô nghĩ sống trên núi như kẻ ăn bám, làm sao ngờ được, vài năm sau, người mình tiện tay cứu giúp lại trở thành người mình nằm mơ cũng muốn gie.c.

 

Sau ngày hôm đó, Sở Yến Bình nói thần nữ báo mộng, Thanh Hà sắp vỡ đê, và chủ động xin chỉ đến Thanh Hà cứu trợ, tu sửa đê điều.

 

Thực chất là phụ thân của Lâm Tĩnh Thư, Trấn quốc tướng quân Lâm Thiệu Đức bày mưu tính kế cho hắn, ngấm ngầm phái người phá hoại đê điều, dùng tính mạng hàng triệu bá tánh Thanh Hà quận, tạo nên danh tiếng thần ban cho Sở Yến Bình, mở đường cho hắn lên ngôi hoàng đế.

 

Càng không ngờ tới chính là, hắn tự xưng đã nhìn thấy chân dung thần nữ, hạ lệnh trùng tu tất cả tượng thần nữ, dựa theo dung mạo của ta mà tạo hình.

 

Tượng thần nữ mới, giống hệt ta.

 

Lúc đầu óc mê man, hắn lại tưởng ta là thần nữ, từ đó nhớ mãi không quên.

 

Ngay cả khi Lâm Tĩnh Thư có ba phần giống ta được sắc phong làm phi, trên chiếu thư cũng viết "Dung mạo xinh đẹp, tựa như thần nữ".

 

Tâm trạng của nàng ta hôm nay, chắc hẳn rất phức tạp.

 

Triều đình Đại Hạ hiện nay suy tàn, phủ Trấn quốc tướng quân nhà mẹ đẻ của Lâm Tĩnh Thư độc chiếm binh quyền, nắm giữ đại quyền, chống đỡ chút hơi tàn cuối cùng của Đại Hạ.

 

Lâm gia từng là chỗ dựa lớn nhất của Sở Yến Bình, bây giờ lại trở thành mối lo ngại sâu sắc nhất.

 

Ta đã vào cung, đương nhiên phải giúp hắn giải quyết nỗi lo, dẹp yên mối họa tâm phúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ẩn - Quét Tuyết Nấu Rượu

Số ký tự: 0