Thà Chết Cũng Không Leo Giường

1

Đang cập nhật

2025-03-18 20:49:01

1.

 

Ta là cô nương khỏe nhất thôn.

 

Cả thôn Đồng Hoa, mỗi người được chia mười mẫu đất, ta vừa làm xong phần của mình liền thuận tay cày nốt phần của Thôi đại ca.

 

Mỗi khi các bá các thím trong thôn nghỉ ngơi, họ thường giơ ngón tay cái lên với Thôi đại ca - người đang ngồi uống trà dưới mái lều, nhìn ta cày ruộng mà tấm tắc khen:

 

“Thôi Xán à, lấy được Tân Hi làm thê tử, hẳn là phúc phần mười đời của ngươi! Nha đầu này giỏi lắm, làm việc còn siêng hơn cả trâu bò trong thôn. Có nàng rồi, ngươi chẳng cần sầu lo tiền bạc đọc sách.”

 

Thôi đại ca mỉm cười hiền từ, cẩn thận đặt sách vở sang một bên, lấy khăn tay bước ra ruộng lau mồ hôi cho ta.

 

“Tân Hi, cày thêm hai mẫu nữa rồi nghỉ ngơi một lát. Hôm nay nắng gắt, muội lại đen thêm rồi, cứ thế này chẳng mấy chốc mà thành cục than mất.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, rồi lại nhìn làn da trắng mịn của Thôi đại ca, vội vàng đẩy hắn về phía mái lều.

 

“Huynh ra đây làm gì, mau quay về ngồi đi, kẻo nắng phơi đen da huynh bây giờ.”

 

Thôi đại ca trước giờ vốn chu đáo, chẳng nỡ để ta lo lắng cho hắn.

 

Thấy ta sốt ruột, hắn liền lấy tay áo rộng che mặt, chậm rãi chạy về lều, còn không quên cầm sách vẫy vẫy về phía ta.

 

“Tân Hi, muội đừng vội, còn ba canh giờ nữa mặt trời mới lặn, muội cứ từ từ làm, ta ngồi đây đọc sách đợi muội.”

 

Ta mỉm cười hài lòng nhìn Thôi đại ca, rồi lại vung tay cày tiếp.

 

Ta vốn tưởng những ngày tháng như thế sẽ kéo dài cả cuộc đời.

 

Ta đã tính toán rồi, đợi thêm hai năm nữa, Thôi đại ca đỗ tú tài, ta cũng vừa đến tuổi cập kê, chúng ta sẽ thành thân.

 

Đến lúc đó, hắn dạy học trong làng, ta nuôi lợn, làm ruộng, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau cả đời.

 

Nhưng trời không chiều lòng người, một trận hạn hán lớn chưa từng có trong mấy chục năm ập đến.

 

Cả năm trời không có lấy một giọt mưa, con sông trong làng khô cạn, nứt từng khối như miếng lương khô, hoa màu trong ruộng đều ch khô hết.

 

Những trai tráng trong làng vì miếng cơm manh áo đành phải rời làng đi làm thuê, chỉ có Thôi đại ca kiên quyết ở lại tiếp tục đọc sách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người đói gầy trơ xương, môi nứt nẻ, nhưng nhất quyết không chịu rời đi.

 

“Tân Hi, đời này ta nhất định phải đỗ tú tài. Ta không giống các ngươi, các ngươi không có học thức thì có thể làm việc nặng nhọc, nhưng ta không làm được. Cha ta là tú tài, từ nhỏ đã dạy ta đọc sách viết chữ. Ta sinh ra chính là để làm tú tài, dù có ch đói cũng không làm những việc bẩn thỉu, nặng nhọc làm nhục kiến thức của mình!”

 

Thôi đại ca từ nhỏ đã có chí lớn, học vấn cũng uyên thâm, dù đến giờ vẫn chưa đỗ kỳ thi Hương*.

 

*Kỳ thi Hương là kỳ thi cấp tỉnh trong hệ thống thi cử thời phong kiến, nhằm tuyển chọn nhân tài cho chính quyền. Thí sinh thi viết và những người đỗ được phong Cử nhân, có cơ hội thi tiếp lên các kỳ thi cao hơn.

 

Nhưng ta tin rằng, một ngày nào đó hắn sẽ trở thành vị tú tài đầu tiên trong làng mở lớp dạy học.

 

“Thôi đại ca, huynh yên tâm, huynh cứ an tâm học cho tốt, còn có muội ở đây! Muội có sức lực tốt, làm được mọi việc. Dù bây giờ không thể trồng trọt, nhưng có nhà địa chủ trong làng đang cần người làm thuê. Muội nhất định sẽ làm được, đợi muội mang bạc về cho huynh!”

 

Thôi đại ca cảm động rơi nước mắt, nắm tay ta ân cần nói:

 

“Tân Hi à, tên địa chủ đó là Chu Bái Bì*, dù muội có sức lực tốt thế nào chăng nữa, hắn cũng sẽ không trả cho muội đồng lương xứng đáng. Muội lại thật thà, đi làm chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.”

 

*Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá.

 

Ta nghĩ lại, cũng phải.

 

Tên Chu Bái Bì đó chuyên làm những chuyện lừa đảo, bóc lột.

 

Bao người trong làng đi làm thuê cho hắn về, không ai là không chửi rủa.

 

“Vậy Thôi đại ca, muội phải làm sao đây?”

 

Thôi đại ca kéo tay ta ngồi xuống ghế gỗ, khuyên nhủ:

 

“Tân Hi à, ta nghĩ thế này! Đều phải đi làm thuê, sức muội lại lớn, cớ sao phải làm thuê trong làng?”

 

“Ta từng nghe những sĩ tử năm ngoái lên kinh dự thi kể rằng, trong kinh thành có một vị thượng thư, quanh năm tuyển người làm thuê. Quan trọng nhất là thù lao rất cao, còn cao hơn cả bổng lộc của thái giám trong cung. Nếu muội đi, có khi chỉ cần một năm là có thể mang áo gấm trở về làng.” 

 

“Đến lúc đó, chúng ta có tiền để thành thân, ta cũng có bạc để lên kinh dự thi, muội cũng không cần phải đi làm thuê nữa, chỉ cần trồng trọt, nuôi lợn, sinh con đẻ cái và chăm sóc ta, muội thấy sao?”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Thôi đại ca đọc nhiều sách, hiểu biết rộng, ta tin tưởng vào nhãn quan của hắn.

 

Thế là, ta thức suốt đêm may thêm đế giày, đeo tay nải nhỏ, mang theo mấy cái bánh nướng, đi bộ suốt hai tháng trời để vào kinh thành.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thà Chết Cũng Không Leo Giường

Số ký tự: 0