Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-17 14:15:21
Bành Cửu Căn trầm giọng nói:
"Bảo Thụ Căn kiềm chế một chút, ban ngày ban mặt, mới có khách đến, làm ồn ào gây ảnh hưởng không tốt."
Bành Nhai Tử nghe vậy, lập tức vươn cổ hét:
"Thụ Căn! Cửu ca bảo mày đừng đánh nữa, có khách kìa!"
Lời vừa dứt, tiếng chửi rủa và tiếng đánh đập bên kia bỗng ngừng bặt.
Chỉ còn lại tiếng khóc nức nở khe khẽ của một người phụ nữ.
Trên khuôn mặt sắc lạnh của Bành Cửu Căn, hiện lên một nụ cười hài lòng.
Không nói thêm gì nữa, hắn quay người đi ra ngoài.
Bành Nhai Tử khúm núm tiễn hắn, bám theo sát gót.
Lúc này, tôi mới để ý.
Trên lưng Bành Cửu Căn, có một hình xăm.
Một con đại bàng dang rộng cánh.
Gã này định học theo bọn xã hội đen Nhật Bản à?
Dựa theo tình hình ban nãy, Bành Cửu Căn này mới là kẻ thực sự nắm quyền trong làng này.
Bạch Tuyết…
Liệu có bị nhốt trong nhà hắn không?
Buổi chiều, tôi bảo Bành Nhai Tử dẫn tôi đi dạo quanh làng.
Hắn vui vẻ đồng ý ngay.
Hầu hết nhà cửa trong làng đều là kiểu tứ hợp viện như của Bành Nhai Tử, nhiều nhà vẫn dựng tường rào bằng đất nện trộn đá, theo lối truyền thống.
Chỉ có nhà của Bành Cửu Căn là một căn biệt thự ba tầng.
Cổng sân hắn mở toang, bên trong treo một con lợn rừng đã bị lột da.
Thật nực cười.
Một ngôi làng trông nghèo nàn như thế này, vậy mà lại có đến bốn, năm cái camera giám sát.
Để làm gì?
Chắc chắn không phải để đề phòng trộm cắp.
Tôi mở điện thoại, bật loa ngoài.
Bản nhạc mang tên: "Người dưới ánh trăng"
Ca khúc bằng tiếng Quảng Đông.
Vị khách hàng thuê tôi đã từng có nói với tôi.
Đây là bài hát yêu thích nhất của Bạch Tuyết.
Hiện tại nếu cô ấy đang ở trong làng này.
Nếu có thể nghe thấy được bài hát này.
Tôi hy vọng cô ấy sẽ tìm cách gây ra một chút động tĩnh.
Bành Nhai Tử quay đầu lại nhìn tôi khó hiểu.
Tôi giơ điện thoại lên, lắc lắc:
"Chẳng có gì đâu, chỉ là tôi thích nghe nhạc thôi."
Hắn không nói gì.
Chúng tôi đi dạo hết một vòng làng, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Lẽ nào…
Cô ấy bị nhốt trong hầm ngầm?
Nên không thể nghe thấy?
Tôi nhớ đến lời đồn về tính khí của Bạch Tuyết—
Không dễ bảo.
Nếu vậy…
Còn một khả năng tệ nhất.
Cô ta đã bị giết.
Tìm một người trong một ngôi làng nhỏ, chắc chắn dễ hơn nhiều so với việc tìm ra một người trong thành phố.
Cách đơn giản nhất chính là…
Bắt một tên nào đó rồi tra hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng làm vậy chắc chắn sẽ bại lộ.
Nếu bị phát hiện, tôi phải chuẩn bị tâm lý chiến đấu với cả ngôi làng.
Cũng không hẳn là vấn đề.
Chỉ cần thêm một ngày nữa, tôi có thể xác định chính xác số lượng và sức mạnh của bọn chúng.
Địa hình cả làng, tôi đã nắm rõ trong đầu.
Kịch bản tốt nhất hiện nay là…
Tối mai, tìm được Bạch Tuyết, đưa cô ta đến nơi an toàn.
Sau đó, quay lại xử lý ngôi làng.
Còn nếu cô ta đã chết?
Vậy thì tất cả những kẻ đồng lõa ở đây
Sẽ được tôi cung cấp thêm dịch vụ bồi táng cùng cô ta.
Buổi tối, tín hiệu điện thoại bắt đầu chập chờn.
Bành Nhai Tử thấy tôi đang cố lướt điện thoại nhưng liên tục xuất hiện thông báo "Mạng không khả dụng", bèn giải thích:
"Trong núi mà, tín hiệu lúc có lúc không."
Tôi miệng thì bảo hiểu, nhưng trong lòng đã rõ như ban ngày.
Đây là do bọn chúng cố tình làm.
Tôi đã nhìn thấy thiết bị gây nhiễu sóng điện từ, buộc ngay trên cột điện ở cổng làng.
Bọn chúng có lẽ không hề nghĩ ra là tôi nhận biết thứ này.
Bên ngoài, không ngừng vang lên tiếng khóc của phụ nữ.
Có tiếng gần, có tiếng xa.
Tôi liếc nhìn Bành Nhai Tử.
Hắn lại tỏ ra như không nghe thấy gì cả.
Vì không có mạng, tôi giả vờ mệt, sớm rút về phòng khách mà hắn sắp xếp cho tôi.
Trước khi đi, hắn đột nhiên đưa cho tôi một chai nước táo gai.
Hắn cười nói:
"Đây là đặc sản của vùng chúng tôi, nhất định phải thử một chút."
Tôi nhìn chằm chằm chai nước trong tay, không khỏi bật cười.
Vừa buồn cười vì bọn chúng quá thiếu sáng tạo.
Vừa buồn cười vì tên này… đã không thể chờ đợi thêm nữa rồi.
Tôi giả vờ từ chối một chút, sau đó thản nhiên nói:
"Xin lỗi tôi bị dị ứng với táo gai."
Bành Nhai Tử thoáng sửng sốt, rồi lộ vẻ thất vọng.
Hắn không biết.
Tôi làm vậy, là để hắn có thể sống thêm một ngày.
Nếu tên này c.h.ế.t ngay trong đêm nay, sáng mai tôi có thể sẽ gặp rắc rối không cần thiết.
Điều đó ảnh hưởng đến kế hoạch điều tra ngôi làng.
Vậy nên, tạm thời giữ hắn lại, vẫn có lợi hơn.
Nằm trên giường, tôi suy tính bước tiếp theo.
Nhưng không ngờ, chỉ mười mấy phút sau, Bành Nhai Tử lại xuất hiện ngay ngoài cửa.
Cốc, cốc.
Hắn gõ cửa, giọng khẽ hỏi:
"Cô ngủ chưa?"
Chưa từ bỏ ý định à?
Tôi đáp nhẹ:
"Sắp ngủ rồi. Có chuyện gì, để mai nói được không?"
Nhưng hắn không hề bỏ đi.
Thay vào đó, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Cạch.
Cửa phòng bị mở ra.
Tôi nhíu mày.
"Bảo Thụ Căn kiềm chế một chút, ban ngày ban mặt, mới có khách đến, làm ồn ào gây ảnh hưởng không tốt."
Bành Nhai Tử nghe vậy, lập tức vươn cổ hét:
"Thụ Căn! Cửu ca bảo mày đừng đánh nữa, có khách kìa!"
Lời vừa dứt, tiếng chửi rủa và tiếng đánh đập bên kia bỗng ngừng bặt.
Chỉ còn lại tiếng khóc nức nở khe khẽ của một người phụ nữ.
Trên khuôn mặt sắc lạnh của Bành Cửu Căn, hiện lên một nụ cười hài lòng.
Không nói thêm gì nữa, hắn quay người đi ra ngoài.
Bành Nhai Tử khúm núm tiễn hắn, bám theo sát gót.
Lúc này, tôi mới để ý.
Trên lưng Bành Cửu Căn, có một hình xăm.
Một con đại bàng dang rộng cánh.
Gã này định học theo bọn xã hội đen Nhật Bản à?
Dựa theo tình hình ban nãy, Bành Cửu Căn này mới là kẻ thực sự nắm quyền trong làng này.
Bạch Tuyết…
Liệu có bị nhốt trong nhà hắn không?
Buổi chiều, tôi bảo Bành Nhai Tử dẫn tôi đi dạo quanh làng.
Hắn vui vẻ đồng ý ngay.
Hầu hết nhà cửa trong làng đều là kiểu tứ hợp viện như của Bành Nhai Tử, nhiều nhà vẫn dựng tường rào bằng đất nện trộn đá, theo lối truyền thống.
Chỉ có nhà của Bành Cửu Căn là một căn biệt thự ba tầng.
Cổng sân hắn mở toang, bên trong treo một con lợn rừng đã bị lột da.
Thật nực cười.
Một ngôi làng trông nghèo nàn như thế này, vậy mà lại có đến bốn, năm cái camera giám sát.
Để làm gì?
Chắc chắn không phải để đề phòng trộm cắp.
Tôi mở điện thoại, bật loa ngoài.
Bản nhạc mang tên: "Người dưới ánh trăng"
Ca khúc bằng tiếng Quảng Đông.
Vị khách hàng thuê tôi đã từng có nói với tôi.
Đây là bài hát yêu thích nhất của Bạch Tuyết.
Hiện tại nếu cô ấy đang ở trong làng này.
Nếu có thể nghe thấy được bài hát này.
Tôi hy vọng cô ấy sẽ tìm cách gây ra một chút động tĩnh.
Bành Nhai Tử quay đầu lại nhìn tôi khó hiểu.
Tôi giơ điện thoại lên, lắc lắc:
"Chẳng có gì đâu, chỉ là tôi thích nghe nhạc thôi."
Hắn không nói gì.
Chúng tôi đi dạo hết một vòng làng, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Lẽ nào…
Cô ấy bị nhốt trong hầm ngầm?
Nên không thể nghe thấy?
Tôi nhớ đến lời đồn về tính khí của Bạch Tuyết—
Không dễ bảo.
Nếu vậy…
Còn một khả năng tệ nhất.
Cô ta đã bị giết.
Tìm một người trong một ngôi làng nhỏ, chắc chắn dễ hơn nhiều so với việc tìm ra một người trong thành phố.
Cách đơn giản nhất chính là…
Bắt một tên nào đó rồi tra hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng làm vậy chắc chắn sẽ bại lộ.
Nếu bị phát hiện, tôi phải chuẩn bị tâm lý chiến đấu với cả ngôi làng.
Cũng không hẳn là vấn đề.
Chỉ cần thêm một ngày nữa, tôi có thể xác định chính xác số lượng và sức mạnh của bọn chúng.
Địa hình cả làng, tôi đã nắm rõ trong đầu.
Kịch bản tốt nhất hiện nay là…
Tối mai, tìm được Bạch Tuyết, đưa cô ta đến nơi an toàn.
Sau đó, quay lại xử lý ngôi làng.
Còn nếu cô ta đã chết?
Vậy thì tất cả những kẻ đồng lõa ở đây
Sẽ được tôi cung cấp thêm dịch vụ bồi táng cùng cô ta.
Buổi tối, tín hiệu điện thoại bắt đầu chập chờn.
Bành Nhai Tử thấy tôi đang cố lướt điện thoại nhưng liên tục xuất hiện thông báo "Mạng không khả dụng", bèn giải thích:
"Trong núi mà, tín hiệu lúc có lúc không."
Tôi miệng thì bảo hiểu, nhưng trong lòng đã rõ như ban ngày.
Đây là do bọn chúng cố tình làm.
Tôi đã nhìn thấy thiết bị gây nhiễu sóng điện từ, buộc ngay trên cột điện ở cổng làng.
Bọn chúng có lẽ không hề nghĩ ra là tôi nhận biết thứ này.
Bên ngoài, không ngừng vang lên tiếng khóc của phụ nữ.
Có tiếng gần, có tiếng xa.
Tôi liếc nhìn Bành Nhai Tử.
Hắn lại tỏ ra như không nghe thấy gì cả.
Vì không có mạng, tôi giả vờ mệt, sớm rút về phòng khách mà hắn sắp xếp cho tôi.
Trước khi đi, hắn đột nhiên đưa cho tôi một chai nước táo gai.
Hắn cười nói:
"Đây là đặc sản của vùng chúng tôi, nhất định phải thử một chút."
Tôi nhìn chằm chằm chai nước trong tay, không khỏi bật cười.
Vừa buồn cười vì bọn chúng quá thiếu sáng tạo.
Vừa buồn cười vì tên này… đã không thể chờ đợi thêm nữa rồi.
Tôi giả vờ từ chối một chút, sau đó thản nhiên nói:
"Xin lỗi tôi bị dị ứng với táo gai."
Bành Nhai Tử thoáng sửng sốt, rồi lộ vẻ thất vọng.
Hắn không biết.
Tôi làm vậy, là để hắn có thể sống thêm một ngày.
Nếu tên này c.h.ế.t ngay trong đêm nay, sáng mai tôi có thể sẽ gặp rắc rối không cần thiết.
Điều đó ảnh hưởng đến kế hoạch điều tra ngôi làng.
Vậy nên, tạm thời giữ hắn lại, vẫn có lợi hơn.
Nằm trên giường, tôi suy tính bước tiếp theo.
Nhưng không ngờ, chỉ mười mấy phút sau, Bành Nhai Tử lại xuất hiện ngay ngoài cửa.
Cốc, cốc.
Hắn gõ cửa, giọng khẽ hỏi:
"Cô ngủ chưa?"
Chưa từ bỏ ý định à?
Tôi đáp nhẹ:
"Sắp ngủ rồi. Có chuyện gì, để mai nói được không?"
Nhưng hắn không hề bỏ đi.
Thay vào đó, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Cạch.
Cửa phòng bị mở ra.
Tôi nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro