Tang Du

Chương 10

Đang cập nhật

2025-03-17 14:15:21

Tôi xách cổ áo trưởng làng, trầm giọng nói:

"Ngoan ngoãn hợp tác với tao, hiểu không?"

Hắn gật đầu lia lịa, như một con gà mổ thóc.

Tôi chỉ vào cánh cửa hầm dưới đất, lạnh lùng hỏi:

"Bên trong có một cô gái, đúng không?"

Hắn lại gật đầu.

Tôi rút điện thoại, giơ lên trước mặt hắn.

"Phải cô gái này không?"

Trên màn hình— Là ảnh của Bạch Tuyết.

Hắn liếc nhìn ảnh, rồi tiếp tục gật đầu.

Tôi sờ vào thắt lưng hắn, rút ra một chùm chìa khóa, rồi bắt hắn mở cửa hầm.

"Cạch!"

Cánh cửa nặng nề mở ra.

Ngay khoảnh khắc đó.

Bên dưới vọng lên một giọng nói run rẩy đầy hoảng sợ:

"Các người… các người… Muộn thế này rồi… vẫn còn muốn tiếp tục sao?"

Tôi đạp mạnh vào lưng trưởng làng.

Hắn rống lên một tiếng, ngã nhào xuống hầm.

Tôi cúi xuống, nhìn cô gái trong bóng tối nói:

"Bạch tiểu thư, tôi là người do cha cô cử đến để cứu cô."

Cô gái trong hầm tóc rũ xuống, quần áo rách rưới, bẩn thỉu đến mức không nhìn ra màu sắc gốc.

Trên cổ tay và mắt cá chân của cô ấy.

Những sợi xích sắt dày cộm, giam cầm cô trong hầm tối.

Tôi mở khóa xích, ngay lập tức, Bạch Tuyết lao vào ôm chặt lấy tôi, bật khóc nức nở.

Tôi nhíu mày, hỏi nhanh:

"Cô còn đi được không?"

Cô ấy vịn vào tôi, cố thử đứng lên.

Nhưng ngay lập tức ngã khuỵu xuống đất.

Tôi cúi xuống, kiểm tra mắt cá chân của cô ta.

Sợi xích sắt đã mài nát da thịt.

Vết thương lở loét, nhiễm trùng.

Phải sát trùng ngay.

Có lẽ trong nhà trên còn rượu hoặc cồn sát khuẩn.

Lúc này, Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, ngón tay run rẩy chỉ vào trưởng làng, gào thét:

"Giết hắn! Giết hắn ngay!"

Trưởng làng mặt tái mét, lùi dần, định bỏ chạy.

Nhưng tôi lập tức túm lấy hắn, vật mạnh xuống đất.

Không được.

Tên này phải sống.

Vừa rồi, khi tôi xuống hầm, tôi đã thấy một thứ.

Một camera giám sát.

Nhưng trong nhà trưởng làng, không hề có màn hình theo dõi.

Điều đó có nghĩa là…

Nếu Bành Cửu Căn vẫn còn chưa ngủ

Giờ phút này, hắn chắc chắn đang ngồi trong nhà mình "thưởng thức" toàn bộ những gì tôi vừa làm.

Tôi đỡ Bạch Tuyết ra khỏi hầm, đặt cô ấy ngồi xuống sân nhà, rồi lập tức lao vào nhà chính, lật tung mọi thứ để tìm băng gạc và cồn y tế.

Tên đàn ông bị trói đang dần tỉnh lại, thấy tôi tất bật tìm đồ, hắn bắt đầu cười nhạo, chế giễu.

Nhưng người phụ nữ bị trói kia lại nhanh chóng hiểu ra tôi đang tìm gì.

Cô ta dùng ánh mắt ra hiệu liên tục.

Tôi làm theo hướng cô ta chỉ, và quả nhiên tìm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong một hộc tử tìm thấy một chai cồn y tế cùng nửa cuộn băng gạc.

Tôi quay lại sân, nhanh chóng xử lý vết thương tạm thời cho Bạch Tuyết.

Xong việc, tôi quay lại, đánh mạnh vào gáy tên đàn ông, khiến hắn bất tỉnh.

Sau đó, tôi cởi trói cho người phụ nữ kia.

"Cô cũng bị bắt cóc đến đây?"

Cô ta liên tục gật đầu, nước mắt lăn dài.

"Tôi tên là Ôn Ngọc. Tôi hận không thể xé xác hai cha con này ra!"

Cô ta nghiến răng, giọng đầy phẫn nộ.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Từ xa, vang lên tiếng chó sủa.

Cùng với đó là tiếng chửi rủa của đàn ông, tiếng bước chân dồn dập.

Bành Cửu Căn đã ra tay.

"Chúng ta… còn trốn thoát được không?"

Bạch Tuyết tựa vào tường, yếu ớt hỏi.

Tôi nhíu mày.

Vẫn chưa kịp điều tra kỹ cả ngôi làng.

Không biết chúng có bao nhiêu người, có bao nhiêu vũ khí.

Trong tình huống này…

Cơ hội chiến thắng, thực sự rất khó nói.

Bạch Tuyết thấy tôi im lặng, thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Giọng cô ấy bỗng trở nên buồn bã:

"Lâu lắm rồi tôi mới thấy sao. Các cô có thấy không? Chúng đang nháy mắt với tôi."

Tôi cũng ngước nhìn bầu trời.

Quả nhiên, những vì sao lấp lánh, nhấp nháy không ngừng.

Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy, trấn an:

"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô sẽ rời khỏi đây an toàn."

Sau đó, tôi bước ra giữa sân, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng bước chân.

Khoảng hai mươi người.

Có lẽ cả đám đàn ông trong làng đều đã bị Bành Cửu Căn lôi đến hết rồi.

Tốt thôi.

Đỡ phải từng bước tìm từng tên một.

Nếu tất cả đã tụ tập lại rồi…

Vậy thì cứ xử lý chúng một lần cho gọn.

Tôi móc trong ba lô ra, dùng số cồn còn lại trong nhà, chế tạo nhanh vài món vũ khí tạm thời.

Vừa hoàn thành xong.

"RẦM! RẦM! RẦM!"

Tiếng đạp cửa vang lên từ cổng sân.

Tôi bình tĩnh, túm lấy trưởng làng đang run lẩy bẩy, ép hắn đứng dậy.

Đặt tay phải lên vai hắn, lưỡi d.a.o nhỏ từ cây bút kẻ mày gí sát vào cổ hắn.

"Mở cửa đi. Đón khách nào."

Cửa mở ra.

Bành Cửu Căn cùng hơn hai mươi gã đàn ông, đứng sừng sững bên ngoài sân.

Hơn hai mươi khẩu s.ú.n.g săn.

Nòng s.ú.n.g đen ngòm, nhất loạt chĩa thẳng vào tôi.

"Đừng… đừng bắn!"

Trưởng làng hốt hoảng đứng chắn trước mặt tôi, liên tục vẫy tay cầu xin.

"Nhị thúc à, bị một con đàn bà dí d.a.o vào cổ, thúc không thấy mất mặt sao?"

Giọng Bành Cửu Căn cất lên từ trong bóng tối, lạnh lẽo và mỉa mai.

Trưởng làng bị kẹp giữa chúng tôi, mặt mày nhăn nhó như sắp khóc.

Ông ta định nói gì đó.

"ĐOÀNG!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tang Du

Số ký tự: 0