Chương 19
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:07
Không biết từ khi nào, Tây Qua đã tròn ba tháng.
Tây Qua là nhũ danh ta đặt cho con bé. Dù mọi người không hiểu đây là giống dưa gì, nhưng cũng không ai phản đối.
Còn đại danh, Cảnh Dục viết thư nói chờ hắn về rồi đặt.
Thực ra, chẳng qua là hắn vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào phù hợp.
Lúc biết tin ta mang thai, chiến sự tiền tuyến đang căng thẳng, hắn không có thừa tâm trí để lo chuyện này.
Giờ đây, chiến sự sắp đến hồi kết, hắn cuối cùng cũng có thể trở về.
"Hung Nô cầu hòa, nguyện hàng năm triều cống cho Đại Hạ, cúi đầu xưng thần."
Tin tức từ tiền tuyến được sứ giả mang về kinh thành, đến trước cả khi đại quân khải hoàn.
Đại quân Tây chinh khải hoàn hồi kinh, hoàng đế đích thân dẫn văn võ bá quan cùng bách tính toàn thành nghênh đón.
Những người con trai từ chiến trường trở về, một lần nữa giữ vững biên cương.
Rồi đến phong thưởng.
Chủ tướng Lâm lão tướng quân được phong làm Trấn Quốc Công, còn Cảnh Dục thăng từ tam phẩm lên nhị phẩm.
Sau khi vào cung tạ ơn, Cảnh Dục còn chưa kịp cởi chiến giáp, đã thấy một đám người chờ sẵn trước cửa tướng quân phủ.
"Chúc mừng tướng quân khải hoàn!"
Tuyên Uy Hầu cùng phu nhân đứng ngay phía trước, ánh mắt tràn đầy tự hào về con trai mình.
"Đa tạ mẫu thân đã chăm lo gia đình."
Ánh mắt Cảnh Dục rơi xuống đứa trẻ trong lòng ta, sáng lấp lánh.
Hắn khẽ nói: "Ta đã nghĩ ra tên cho con rồi, gọi là Vân Cừ, Cảnh Vân Cừ."
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cảnh Dục nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, thấp giọng nói:
"Vân Nhiên, cảm ơn nàng."
Lần này trở về, trên người Cảnh Dục có thêm không ít vết thương.
Nhưng tinh thần hắn lại vô cùng phấn chấn, cả con người cũng trở nên chín chắn hơn rất nhiều.
Cảnh Dục không có kinh nghiệm chăm con, nhưng lại chịu khó dành thời gian ở bên Tây Qua.
Chưa đầy hai tháng, Tây Qua đã cực kỳ quấn lấy hắn.
Khác với sự nhiệt liệt trước đây, bây giờ Cảnh Dục đã trở nên kiềm chế hơn rất nhiều.
Ta cũng đã từng bóng gió nhắc đến chuyện hắn có thể nạp thông phòng, nhưng lại bị hắn lạnh mặt bác bỏ.
Nhìn bộ dạng xa cách lạnh nhạt của hắn, ta cũng không biết có phải hắn đã có ai đó ở biên cương rồi hay không.
Nhưng chuyện đó không liên quan đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu hắn muốn nạp thiếp, ta có thể giúp hắn thu xếp.
Nếu không muốn, thì thôi.
"Vân Nhiên, nàng sinh Tây Qua đã phải chịu khổ rồi. Chúng ta có một đứa con gái là đủ rồi."
Một đêm nọ, khi đang nằm trên giường, hắn đột nhiên lên tiếng.
Ta trầm mặc hồi lâu, rồi mới đáp: "Chàng không sợ không có người nối dõi sao?"
"Chuyện đó không quan trọng."
—Điều quan trọng nhất, là nàng được bình an.
Cảnh Dục nghiêng người nhìn ta, ánh mắt sáng rực.
Ta khẽ thở dài: "Chàng thật khéo nói."
Hắn đã thay đổi, không còn bá đạo độc đoán như trước nữa, mà đã bắt đầu biết đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ.
"Nàng từng nói, muốn có một mối quan hệ bình đẳng. Ta cũng không biết mình có thể làm được hay không, nhưng... nàng có thể cho ta một cơ hội không?"
Thì ra đêm đó, Cảnh Dục không hề say, cũng chưa từng ngủ.
Những lời ta nói, hắn đều nghe thấy.
"Được không, Vân Nhiên?"
"Được không, Vân Nhiên?"
"Được không, Vân Nhiên?"
Hắn cứ hỏi mãi, không chịu dừng lại.
Ta bị hắn hỏi đến mức phiền lòng, cũng buồn ngủ quá rồi, bèn qua loa đáp:
"Được."
Hắn nghe xong, mới hài lòng để ta ngủ.
Cảnh Dục lại tiến sát thêm chút nữa, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Ngọc Chân đại sư đã từng nói rồi, bọn họ chính là nhân duyên trời định.
Thế nên, trên đời này, không ai thích hợp với Vân Nhiên hơn hắn cả.
Cái gì mà Cố Cẩn? Cũng chẳng là gì cả.
Cảnh Dục nghĩ, hắn đã cưới được nữ tử hiểu lòng người nhất trên thế gian này.
Mà hắn lại không hề hay biết—một nữ tử đã mở lòng, còn "đáng sợ" hơn gấp bội phần so với một nữ tử không muốn so đo với hắn.
Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn cam tâm tình nguyện.
[TOÀN VĂN HOÀN]
Tây Qua là nhũ danh ta đặt cho con bé. Dù mọi người không hiểu đây là giống dưa gì, nhưng cũng không ai phản đối.
Còn đại danh, Cảnh Dục viết thư nói chờ hắn về rồi đặt.
Thực ra, chẳng qua là hắn vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào phù hợp.
Lúc biết tin ta mang thai, chiến sự tiền tuyến đang căng thẳng, hắn không có thừa tâm trí để lo chuyện này.
Giờ đây, chiến sự sắp đến hồi kết, hắn cuối cùng cũng có thể trở về.
"Hung Nô cầu hòa, nguyện hàng năm triều cống cho Đại Hạ, cúi đầu xưng thần."
Tin tức từ tiền tuyến được sứ giả mang về kinh thành, đến trước cả khi đại quân khải hoàn.
Đại quân Tây chinh khải hoàn hồi kinh, hoàng đế đích thân dẫn văn võ bá quan cùng bách tính toàn thành nghênh đón.
Những người con trai từ chiến trường trở về, một lần nữa giữ vững biên cương.
Rồi đến phong thưởng.
Chủ tướng Lâm lão tướng quân được phong làm Trấn Quốc Công, còn Cảnh Dục thăng từ tam phẩm lên nhị phẩm.
Sau khi vào cung tạ ơn, Cảnh Dục còn chưa kịp cởi chiến giáp, đã thấy một đám người chờ sẵn trước cửa tướng quân phủ.
"Chúc mừng tướng quân khải hoàn!"
Tuyên Uy Hầu cùng phu nhân đứng ngay phía trước, ánh mắt tràn đầy tự hào về con trai mình.
"Đa tạ mẫu thân đã chăm lo gia đình."
Ánh mắt Cảnh Dục rơi xuống đứa trẻ trong lòng ta, sáng lấp lánh.
Hắn khẽ nói: "Ta đã nghĩ ra tên cho con rồi, gọi là Vân Cừ, Cảnh Vân Cừ."
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cảnh Dục nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, thấp giọng nói:
"Vân Nhiên, cảm ơn nàng."
Lần này trở về, trên người Cảnh Dục có thêm không ít vết thương.
Nhưng tinh thần hắn lại vô cùng phấn chấn, cả con người cũng trở nên chín chắn hơn rất nhiều.
Cảnh Dục không có kinh nghiệm chăm con, nhưng lại chịu khó dành thời gian ở bên Tây Qua.
Chưa đầy hai tháng, Tây Qua đã cực kỳ quấn lấy hắn.
Khác với sự nhiệt liệt trước đây, bây giờ Cảnh Dục đã trở nên kiềm chế hơn rất nhiều.
Ta cũng đã từng bóng gió nhắc đến chuyện hắn có thể nạp thông phòng, nhưng lại bị hắn lạnh mặt bác bỏ.
Nhìn bộ dạng xa cách lạnh nhạt của hắn, ta cũng không biết có phải hắn đã có ai đó ở biên cương rồi hay không.
Nhưng chuyện đó không liên quan đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu hắn muốn nạp thiếp, ta có thể giúp hắn thu xếp.
Nếu không muốn, thì thôi.
"Vân Nhiên, nàng sinh Tây Qua đã phải chịu khổ rồi. Chúng ta có một đứa con gái là đủ rồi."
Một đêm nọ, khi đang nằm trên giường, hắn đột nhiên lên tiếng.
Ta trầm mặc hồi lâu, rồi mới đáp: "Chàng không sợ không có người nối dõi sao?"
"Chuyện đó không quan trọng."
—Điều quan trọng nhất, là nàng được bình an.
Cảnh Dục nghiêng người nhìn ta, ánh mắt sáng rực.
Ta khẽ thở dài: "Chàng thật khéo nói."
Hắn đã thay đổi, không còn bá đạo độc đoán như trước nữa, mà đã bắt đầu biết đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ.
"Nàng từng nói, muốn có một mối quan hệ bình đẳng. Ta cũng không biết mình có thể làm được hay không, nhưng... nàng có thể cho ta một cơ hội không?"
Thì ra đêm đó, Cảnh Dục không hề say, cũng chưa từng ngủ.
Những lời ta nói, hắn đều nghe thấy.
"Được không, Vân Nhiên?"
"Được không, Vân Nhiên?"
"Được không, Vân Nhiên?"
Hắn cứ hỏi mãi, không chịu dừng lại.
Ta bị hắn hỏi đến mức phiền lòng, cũng buồn ngủ quá rồi, bèn qua loa đáp:
"Được."
Hắn nghe xong, mới hài lòng để ta ngủ.
Cảnh Dục lại tiến sát thêm chút nữa, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Ngọc Chân đại sư đã từng nói rồi, bọn họ chính là nhân duyên trời định.
Thế nên, trên đời này, không ai thích hợp với Vân Nhiên hơn hắn cả.
Cái gì mà Cố Cẩn? Cũng chẳng là gì cả.
Cảnh Dục nghĩ, hắn đã cưới được nữ tử hiểu lòng người nhất trên thế gian này.
Mà hắn lại không hề hay biết—một nữ tử đã mở lòng, còn "đáng sợ" hơn gấp bội phần so với một nữ tử không muốn so đo với hắn.
Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn cam tâm tình nguyện.
[TOÀN VĂN HOÀN]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro