Tâm Động Khó Tránh

Chương 18

Đang cập nhật

2025-03-31 09:47:07

Lúc này ta mới hiểu, người này lưu lại danh nghĩa là để bảo vệ ta, nhưng thực chất chẳng qua là để giám sát ta mà thôi.

Nhưng Cảnh Dục đã lo xa rồi, ta tạm thời chưa có ý định bỏ trốn.

Dù có trốn, ta cũng sẽ không chọn thời điểm hắn xuất chinh để chạy.

Bất kể trước đây hắn đã làm gì có lỗi với ta, thì lúc này, hắn vẫn là anh hùng bảo vệ đất nước.

Mà anh hùng, không nên bị người ở hậu phương vứt bỏ.

Những ngày tháng sau khi Cảnh Dục rời đi lại càng thêm tĩnh lặng.

Ta ngày càng lười biếng, đến cả số lần ra ngoài cũng giảm đi.

Những buổi tiệc tùng trong kinh thành, ta đều tìm lý do từ chối.

Lý do rất chính đáng—cầu phúc cho phu quân ra trận, thế nên chẳng ai có thể nói gì.

Phu nhân Hầu gia thường xuyên ghé qua tướng quân phủ, mang theo tin tức từ tiền tuyến.

Là thắng hay bại?

Cảnh Dục có bị thương không?

Ta biết, bà lo ta buồn chán, lo ta bất an.

Nhưng nói thật, trong lòng ta rất bình tĩnh.

Tháng thứ hai sau khi Cảnh Dục xuất chinh, ta nhận ra kinh nguyệt của mình đã lâu không đến.

Mời đại phu đến khám, mới biết rằng ta đã mang thai.

Ta năm nay cũng chỉ mới mười bảy tuổi, vậy mà đã sắp làm mẹ rồi.

Ta khẽ đặt tay lên bụng, cảm nhận một sinh mệnh mới đang dần thành hình—cảm giác này thật kỳ diệu.

Phu nhân Hầu gia nghe tin ta có thai, liền dọn thẳng vào tướng quân phủ, nói rằng muốn chăm sóc ta.

Nhìn dáng vẻ vui mừng của bà, ta cũng không từ chối.

Kiếp trước lẫn kiếp này, ta đều chưa từng trải qua chuyện mang thai, có một trưởng bối ở bên cạnh, đúng là yên tâm hơn rất nhiều.

Tin ta có thai được gửi ra tiền tuyến, ta không biết tâm trạng của Cảnh Dục thế nào, nhưng hắn hẳn là sẽ vui vẻ.

Bụng ta ngày một lớn dần, ta tính toán thời gian, có lẽ sẽ sinh vào tháng Mười.

Không quá nóng, cũng chẳng quá lạnh, là thời điểm tốt để sinh nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đến ngày lâm bồn, chiến sự ở tiền tuyến vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống.

Ta mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào phòng sinh, bên ngoài, phu nhân Hầu gia và thế tử phu nhân chờ đợi.

Cơn đau dữ dội chưa từng có ập đến, ta chưa từng biết sinh con lại đau đến nhường này.

Mồ hôi túa ra khắp người, ta chỉ muốn trốn chạy.

"Phu nhân, cố gắng thêm chút nữa, thai nhi thuận vị, thai tướng rất tốt, sẽ dễ sinh thôi!"

"Phu nhân, theo ta hít thở nào."

"Phu nhân, uống chút canh sâm đi..."

Đầu óc ta quay cuồng, chỉ còn biết làm theo chỉ dẫn theo bản năng.

Trong lúc ấy, ký ức mười mấy năm cuộc đời ta như một thước phim vụt qua.

Từ lúc mang ký ức kiếp trước mà chào đời, những ngày tháng vừa khám phá vừa kháng cự thế giới này.

Từ khi di nương qua đời, ta—một đứa trẻ nhỏ bé—đã phải chật vật sinh tồn trong phủ.

Nhưng phần lớn ký ức của ta, đều gắn liền với Cảnh Dục.

Ghét hắn, sợ hắn, cũng thích hắn.

Hắn như một tồn tại vô phương tránh né, khắc sâu vào cuộc đời ta một cách vững chắc.

Người ta nói, đời này, những ký ức khắc cốt ghi tâm thực ra chẳng có bao nhiêu.

Vậy mà một Cảnh Dục mà ta từng căm ghét, lại trở thành một nét bút đậm trong cuộc đời ta.

"Phu nhân, sinh rồi! Là một tiểu thư đấy, người xem, trắng trẻo biết bao!"

Ta liếc nhìn sinh linh bé nhỏ đỏ hỏn đang được bọc trong tã lót, cả người còn ướt sũng, kéo khóe môi một chút nhưng thật sự không tìm được lời nào để khen.

Đành mệt mỏi nhắm mắt lại.

Phu nhân Hầu gia thì vui mừng khôn xiết, vội vàng đón lấy đứa trẻ, còn hào phóng thưởng lớn cho bà đỡ.

Thế tử phu nhân thành thân đã bốn năm, nhưng mới chỉ sinh được một đích tử.

Mà cô bé này, lại là đứa cháu gái đầu tiên của thế hệ này trong phủ Tuyên Uy Hầu, quý giá biết bao!

17 Có rất nhiều người tranh nhau giúp ta chăm con, vì vậy ta chưa từng thực sự trải qua nỗi vất vả của một bà mẹ bỉm sữa.

Lễ tắm ba ngày, tiệc đầy tháng, tất cả đều do phu nhân Hầu gia lo liệu, ta có kha khá thời gian rảnh rỗi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Động Khó Tránh

Số ký tự: 0