Tái Sinh Trong Đêm Tân Hôn

Chương 15

Zhihu

2025-03-25 15:32:35

"Tôi biết chứ." Tôi hất tay Diệp Tây Châu ra: "Chẳng lẽ họ được phép tính kế tôi, mà tôi không được phản kháng sao?"

"Không phải... Mẹ anh hồ đồ rồi, là do Thẩm Phương Băng dụ dỗ. Cô ta vô liêm sỉ, mê hoặc cha mẹ anh, muốn tính kế anh. Anh chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi."

Diệp Tây Châu nói anh ta đã nghe lén được cuộc âm mưu của cha mẹ và Thẩm Phương Băng từ cửa sổ sau, anh ta biết rõ họ định làm gì.

Vì vậy, khi Thẩm Phương Băng tìm cách quyến rũ anh ta, anh ta đã đánh ngất cô ta rồi đưa cô ta tới nhà bà Trần.

Anh ta nói: "Vũ Vi, cha mẹ anh đã sai, anh sẽ bắt họ xin lỗi em! Anh sẽ đuổi Thẩm Phương Băng ra khỏi nhà, sau này em có thể yên tâm!"

Tôi lắc đầu cười: "Cha mẹ anh không hồ đồ, Thẩm Phương Băng cũng không dụ dỗ họ. Họ chỉ đơn giản là thích cô ta, nên muốn anh và cô ta sống hạnh phúc bên nhau thôi."

Diệp Tây Châu sững sờ nhìn tôi: "Em... Làm sao em biết?"

Tôi không trả lời anh ta, chỉ hỏi ngược lại: "Anh không nhìn ra được tâm tư của Thẩm Phương Băng sao?"

"Không, anh và Thẩm Phương Băng không thể nào. Anh thừa nhận từng thích cô ấy, nhưng cô ấy yêu anh trai anh. Từ khi cô ấy lấy anh trai, anh không còn bất kỳ ý nghĩ gì với cô ấy nữa. Anh chỉ quan tâm đến cô ấy vì yêu cầu của cha mẹ, vì thương hại một người góa phụ."

"Vũ Vi, anh không ngờ cha mẹ anh lại tàn nhẫn như vậy!"

Cha mẹ Diệp Tây Châu quả thật không ra gì. Trước đây tôi luôn nghĩ Diệp Tây Châu và Thẩm Phương Băng yêu nhau sâu đậm.

Giờ tận mắt chứng kiến cách Diệp Tây Châu đối xử với Thẩm Phương Băng, tôi mới nhận ra, có lẽ tôi đã hiểu lầm anh ta.

Dù sao thì chuyện này cũng đã kết thúc.

Tôi không quan tâm đến lời giải thích của Diệp Tây Châu, cũng không để ý đến kết cục của Thẩm Phương Băng, tôi chỉ nói với anh ta: "Chúng ta ly hôn đi! Ngày mai làm thủ tục."

Diệp Tây Châu cầu xin một cách hèn mọn: "Vũ Vi, anh không muốn ly hôn."

"Nhưng tôi muốn! Tôi lúc nào cũng chỉ muốn rời xa anh! Diệp Tây Châu, kiếp trước tôi đã vì anh và gia đình anh mà chịu đựng đủ rồi. Kiếp này, xin anh hãy buông tha cho tôi! Dù anh có ở bên Thẩm Phương Băng hay cưới người khác, cũng không liên quan đến tôi nữa. Tôi chỉ có một nguyện vọng, đó là rời xa anh! Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại!"

Lời tôi vừa dứt, Diệp Tây Châu lùi lại mấy bước: "Em...em cũng đã sống lại rồi?"

20

Tôi gật đầu, Diệp Tây Châu đứng ngây người trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm.

"Xin lỗi, Vũ Vi, kiếp trước anh thật sự có lỗi với em! Anh đã từng nghĩ sẽ quay lại để cho em một cuộc sống tốt hơn, anh thật sự muốn thay đổi tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước..."

Nhìn vẻ mặt hối hận của Diệp Tây Châu, lòng căm hận trong tôi bỗng dưng tan biến.

Trước đây, tôi hận Diệp Tây Châu, hận đến tận xương tủy.

Nhưng khi tôi biết chính Diệp Tây Châu đã đưa Thẩm Phương Băng lên giường của Trần Đại Tráng, tôi không còn hận nữa.

Diệp Tây Châu không hèn hạ như tôi từng nghĩ, tất cả đều là âm mưu của Thẩm Phương Băng và cha mẹ Diệp Tây Châu.

Giữa tôi và Diệp Tây Châu không thể có chuyện gương vỡ lại lành. Dù sao, những tổn thương của kiếp trước cũng không thể xóa nhòa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ba ngày sau, tôi và Diệp Tây Châu đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Một tuần sau, tôi mang theo tiền lộ phí mà cha mẹ dành dụm cho tôi, rời khỏi ngôi làng đó.

Dựa vào ký ức của kiếp trước, tôi xuôi về phương Nam để bắt đầu sự nghiệp. Quá trình phấn đấu có ngọt, có đắng, có nước mắt, cũng có tiếng cười.

Tôi sống vì bản thân, nỗ lực vì chính mình, dù phải trả giá thế nào cũng đáng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sự nỗ lực luôn được đền đáp xứng đáng.

Chớp mắt đã mười năm trôi qua, tôi đã gây dựng được sự nghiệp ở miền Nam, sở hữu công ty của riêng mình.

Tôi đón cha mẹ về sống cùng để chăm sóc, và tôi gặp được một người đàn ông thực sự yêu thương tôi.

Chúng tôi kết hôn, sinh con, tôi sống một cuộc đời hoàn toàn khác với kiếp trước.

Năm năm sau, tôi gặp lại Diệp Tây Châu trong một hội nghị, anh ta cũng là khách mời.

Anh ta được người ta đẩy vào hội trường trên chiếc xe lăn.

Chân của anh ta không còn nữa, tôi sững sờ nhìn Diệp Tây Châu.

Trên sân khấu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trong đôi mắt cả hai đều đan xen những cảm xúc phức tạp.

Khi hội nghị kết thúc, Diệp Tây Châu tự đẩy xe đến bên tôi: "Vũ Vi, lâu rồi không gặp!"

Tôi gật đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi chân của anh ta.

Anh ta bình thản nhìn tôi: "Lúc cứu người gặp tai nạn, nên bị cắt cụt chân."

"Anh thật phi thường!" Tôi chân thành nói.

"Kiếp này coi như không uổng phí. Không thể bù đắp cho em, anh chỉ nghĩ đến việc bù đắp cho người khác, cũng xem như không sống hoài phí."

Tôi gật đầu, không còn gì để nói thêm với anh ta nữa.

Khi rời đi, Diệp Tây Châu gọi tôi lại: "Vũ Vi, cha mẹ anh và Thẩm Phương Băng đều đã chết, họ mất vào năm thứ hai sau khi em rời đi."

Tôi khẽ "À...", Diệp Tây Châu tiếp tục nói: "Thẩm Phương Băng sau khi lấy Trần Đại Tráng không cam lòng, bị hắn bạo hành, đánh đập, cô ta hận cha mẹ anh đến tận xương tủy. Cuối cùng cô ta trở về, phóng hỏa đốt sạch mọi thứ."

Thì ra là vậy.

"Xin chia buồn!"

Dù không muốn nói ra mấy chữ đó, nhưng cuối cùng tôi vẫn nói.

(Hoàn)

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tái Sinh Trong Đêm Tân Hôn

Số ký tự: 0