Chương 14
Zhihu
2025-03-25 15:32:35
Con trai của bà Trần đã ngoài bốn mươi, lại bị tật ở chân, trước giờ bà Trần và mẹ Diệp Tây Châu chưa từng thân thiết qua lại.
Nhớ lại những lời Thẩm Phương Băng đã nói với tôi trong bệnh viện, lòng tôi lập tức sáng tỏ.
Tôi từ chối thẳng thừng: "Tôi thấy bụng hơi khó chịu, bà tự đi đi."
"Một mình tôi đi không tiện, cô đi cùng tôi đi." Mẹ của Diệp Tây Châu cố chấp.
"Tôi thật sự không khỏe, hay là để Thẩm Phương Băng đi cùng bà?"
Thẩm Phương Băng lập tức từ chối: "Tôi còn bận việc ở nhà, không rời đi được, em dâu cứ đi cùng mẹ một lát đi."
Diệp Tây Châu vẫn im lặng từ đầu, nhưng khi tôi từ chối, anh ta bỗng nhiên lên tiếng: "Em đi cùng mẹ đi, lát nữa anh sẽ đến đón em."
Tôi liếc nhìn Diệp Tây Châu, trong lòng lập tức hiểu rõ: Anh ta cũng đã thông đồng với mẹ mình và Thẩm Phương Băng rồi sao?
Vậy là tối nay, bọn họ nhất định muốn đẩy tôi vào chỗ chết?
Nếu đã như vậy, tôi muốn xem thử ai sẽ là kẻ phải trả giá cuối cùng.
Tôi vào phòng thu dọn một chút rồi đi theo mẹ Diệp Tây Châu ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại, bắt gặp nụ cười lạnh lẽo không kịp che giấu trên gương mặt Thẩm Phương Băng.
Tôi cùng mẹ Diệp Tây Châu đến nhà bà Trần, bà Trần niềm nở đón tiếp, hỏi thăm xem chúng tôi đã ăn cơm chưa, còn chuẩn bị trà nóng và cơm rang mời chúng tôi ăn.
Trong thời kỳ nghèo khó này, cơm rang là một món ăn vô cùng xa xỉ.
Tôi nhìn ánh mắt trao đổi giữa bà Trần và mẹ Diệp Tây Châu, chỉ có thể cười lạnh trong lòng.
Bọn họ nhiệt tình như vậy, tôi cũng không thể làm mất mặt, liền nhận lấy bát cơm rang mà họ cẩn thận chuẩn bị.
18
Tôi cầm bát thổi một lúc lâu, dưới ánh mắt chăm chú của mẹ Diệp Tây Châu và bà Trần, tôi ăn hết một bát cơm rang.
Khi tôi đặt bát rỗng xuống, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của mẹ Diệp Tây Châu và bà Trần hiện lên nụ cười đắc ý.
Tôi lảo đảo ngã xuống, trong khoảnh khắc ngã xuống ấy, tôi thấy con trai què của bà Trần, nước dãi chảy dài, đang bước vào.
Tối hôm đó, ngôi làng nhỏ vốn yên bình suốt bao năm bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường.
Tiếng hét thất thanh, tiếng khóc gào của phụ nữ vang trời, khiến hàng xóm láng giềng xung quanh đều bị kinh động.
Mọi người lần theo âm thanh chạy đến nhà bà Trần.
Đám đông chen chúc chật kín cả sân.
Trong gian chính nhà bà Trần, lửa củi cháy bập bùng ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người xông vào nhà có thể thấy rõ cảnh con trai què của bà Trần, không mặc quần áo, đang cưỡi lên người một người phụ nữ.
Mọi người sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, những người phản ứng kịp lập tức lao vào kéo họ ra.
Lúc này mới phát hiện người phụ nữ bị con trai què của bà Trần làm nhục lại chính là Thẩm Phương Băng.
Thẩm Phương Băng không mặc lấy một mảnh vải, thậm chí còn đang hôn mê.
Có người vội vàng lấy áo đắp lên người cô, rồi hấp tấp đi báo tin cho gia đình Diệp Tây Châu.
Tôi chỉ xuất hiện từ phía sau khi Diệp Tây Châu chạy đến, giả vờ như chỉ đến để hóng chuyện.
Nhìn thấy Thẩm Phương Băng nằm trên đất, trên người chỉ được che bằng một chiếc áo.
Tôi vô cùng kinh ngạc nhưng ngoài mặt không lộ chút cảm xúc nào.
Thật quá kỳ lạ, rõ ràng khi tôi gọi mọi người tới, người nằm trong căn phòng này là mẹ của Diệp Tây Châu và con trai què của bà Trần. Tại sao lại biến thành Thẩm Phương Băng rồi?
Tôi liếc nhìn Diệp Tây Châu với vẻ mặt u ám, anh ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh khiến tôi cảm thấy rùng mình.
Trong đám đông, không ít người chưa rõ sự tình bắt đầu hô hào đòi bắt con trai bà Trần là Trần Đại Tráng, đi tù, báo cảnh sát, đưa hắn đến đồn cảnh sát.
Diệp Tây Châu phớt lờ những lời bàn tán của mọi người, anh ta băng qua đám đông, đóng cửa gian chính của nhà bà Trần lại, cách ly Thẩm Phương Băng khỏi ánh mắt soi mói của người khác.
Anh ta bình tĩnh nói: "Chuyện này chỉ là hiểu lầm, đã làm phiền mọi người rồi!"
"Chị dâu tôi và anh Đại Tráng hai người tình cảm đồng thuận, đã bàn tính chuyện kết hôn, nên đây chỉ là tình yêu bình thường."
19
Chỉ với vài câu, Diệp Tây Châu đã khiến đám đông giải tán.
Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, rõ ràng không phải như vậy.
Rõ ràng người trong phòng lúc đó là mẹ Diệp Tây Châu và Trần Đại Tráng.
Sao bây giờ lại biến thành Thẩm Phương Băng, người trong lòng của Diệp Tây Châu?
Còn chuyện Diệp Tây Châu nói Thẩm Phương Băng và Trần Đại Tráng đang yêu nhau và sắp kết hôn, nghe thật vô lý!
Rõ ràng ba ngày trước, Thẩm Phương Băng còn thề thốt với tôi rằng cô ta muốn thành đôi với Diệp Tây Châu cơ mà!
Tôi thật sự hoang mang, nhìn mọi người lần lượt giải tán.
Ở lại cũng chẳng có ích gì, tôi quay người định rời đi, nhưng bị Diệp Tây Châu nắm chặt lấy tay.
Anh ta nghiến răng, nói: "Em làm chuyện tốt thật đấy, Tần Vũ Vi, em không có gì để giải thích sao?"
"Giải thích gì? Chẳng phải anh vừa giải thích rõ rồi sao?"
"Anh không ngờ em lại... Tại sao em lại biết âm mưu của mẹ anh? Em biết mà không nói cho anh? Tại sao lại đối xử với mẹ anh như vậy? Nếu anh đến muộn một chút, em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"
Nhớ lại những lời Thẩm Phương Băng đã nói với tôi trong bệnh viện, lòng tôi lập tức sáng tỏ.
Tôi từ chối thẳng thừng: "Tôi thấy bụng hơi khó chịu, bà tự đi đi."
"Một mình tôi đi không tiện, cô đi cùng tôi đi." Mẹ của Diệp Tây Châu cố chấp.
"Tôi thật sự không khỏe, hay là để Thẩm Phương Băng đi cùng bà?"
Thẩm Phương Băng lập tức từ chối: "Tôi còn bận việc ở nhà, không rời đi được, em dâu cứ đi cùng mẹ một lát đi."
Diệp Tây Châu vẫn im lặng từ đầu, nhưng khi tôi từ chối, anh ta bỗng nhiên lên tiếng: "Em đi cùng mẹ đi, lát nữa anh sẽ đến đón em."
Tôi liếc nhìn Diệp Tây Châu, trong lòng lập tức hiểu rõ: Anh ta cũng đã thông đồng với mẹ mình và Thẩm Phương Băng rồi sao?
Vậy là tối nay, bọn họ nhất định muốn đẩy tôi vào chỗ chết?
Nếu đã như vậy, tôi muốn xem thử ai sẽ là kẻ phải trả giá cuối cùng.
Tôi vào phòng thu dọn một chút rồi đi theo mẹ Diệp Tây Châu ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại, bắt gặp nụ cười lạnh lẽo không kịp che giấu trên gương mặt Thẩm Phương Băng.
Tôi cùng mẹ Diệp Tây Châu đến nhà bà Trần, bà Trần niềm nở đón tiếp, hỏi thăm xem chúng tôi đã ăn cơm chưa, còn chuẩn bị trà nóng và cơm rang mời chúng tôi ăn.
Trong thời kỳ nghèo khó này, cơm rang là một món ăn vô cùng xa xỉ.
Tôi nhìn ánh mắt trao đổi giữa bà Trần và mẹ Diệp Tây Châu, chỉ có thể cười lạnh trong lòng.
Bọn họ nhiệt tình như vậy, tôi cũng không thể làm mất mặt, liền nhận lấy bát cơm rang mà họ cẩn thận chuẩn bị.
18
Tôi cầm bát thổi một lúc lâu, dưới ánh mắt chăm chú của mẹ Diệp Tây Châu và bà Trần, tôi ăn hết một bát cơm rang.
Khi tôi đặt bát rỗng xuống, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của mẹ Diệp Tây Châu và bà Trần hiện lên nụ cười đắc ý.
Tôi lảo đảo ngã xuống, trong khoảnh khắc ngã xuống ấy, tôi thấy con trai què của bà Trần, nước dãi chảy dài, đang bước vào.
Tối hôm đó, ngôi làng nhỏ vốn yên bình suốt bao năm bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường.
Tiếng hét thất thanh, tiếng khóc gào của phụ nữ vang trời, khiến hàng xóm láng giềng xung quanh đều bị kinh động.
Mọi người lần theo âm thanh chạy đến nhà bà Trần.
Đám đông chen chúc chật kín cả sân.
Trong gian chính nhà bà Trần, lửa củi cháy bập bùng ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người xông vào nhà có thể thấy rõ cảnh con trai què của bà Trần, không mặc quần áo, đang cưỡi lên người một người phụ nữ.
Mọi người sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, những người phản ứng kịp lập tức lao vào kéo họ ra.
Lúc này mới phát hiện người phụ nữ bị con trai què của bà Trần làm nhục lại chính là Thẩm Phương Băng.
Thẩm Phương Băng không mặc lấy một mảnh vải, thậm chí còn đang hôn mê.
Có người vội vàng lấy áo đắp lên người cô, rồi hấp tấp đi báo tin cho gia đình Diệp Tây Châu.
Tôi chỉ xuất hiện từ phía sau khi Diệp Tây Châu chạy đến, giả vờ như chỉ đến để hóng chuyện.
Nhìn thấy Thẩm Phương Băng nằm trên đất, trên người chỉ được che bằng một chiếc áo.
Tôi vô cùng kinh ngạc nhưng ngoài mặt không lộ chút cảm xúc nào.
Thật quá kỳ lạ, rõ ràng khi tôi gọi mọi người tới, người nằm trong căn phòng này là mẹ của Diệp Tây Châu và con trai què của bà Trần. Tại sao lại biến thành Thẩm Phương Băng rồi?
Tôi liếc nhìn Diệp Tây Châu với vẻ mặt u ám, anh ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh khiến tôi cảm thấy rùng mình.
Trong đám đông, không ít người chưa rõ sự tình bắt đầu hô hào đòi bắt con trai bà Trần là Trần Đại Tráng, đi tù, báo cảnh sát, đưa hắn đến đồn cảnh sát.
Diệp Tây Châu phớt lờ những lời bàn tán của mọi người, anh ta băng qua đám đông, đóng cửa gian chính của nhà bà Trần lại, cách ly Thẩm Phương Băng khỏi ánh mắt soi mói của người khác.
Anh ta bình tĩnh nói: "Chuyện này chỉ là hiểu lầm, đã làm phiền mọi người rồi!"
"Chị dâu tôi và anh Đại Tráng hai người tình cảm đồng thuận, đã bàn tính chuyện kết hôn, nên đây chỉ là tình yêu bình thường."
19
Chỉ với vài câu, Diệp Tây Châu đã khiến đám đông giải tán.
Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, rõ ràng không phải như vậy.
Rõ ràng người trong phòng lúc đó là mẹ Diệp Tây Châu và Trần Đại Tráng.
Sao bây giờ lại biến thành Thẩm Phương Băng, người trong lòng của Diệp Tây Châu?
Còn chuyện Diệp Tây Châu nói Thẩm Phương Băng và Trần Đại Tráng đang yêu nhau và sắp kết hôn, nghe thật vô lý!
Rõ ràng ba ngày trước, Thẩm Phương Băng còn thề thốt với tôi rằng cô ta muốn thành đôi với Diệp Tây Châu cơ mà!
Tôi thật sự hoang mang, nhìn mọi người lần lượt giải tán.
Ở lại cũng chẳng có ích gì, tôi quay người định rời đi, nhưng bị Diệp Tây Châu nắm chặt lấy tay.
Anh ta nghiến răng, nói: "Em làm chuyện tốt thật đấy, Tần Vũ Vi, em không có gì để giải thích sao?"
"Giải thích gì? Chẳng phải anh vừa giải thích rõ rồi sao?"
"Anh không ngờ em lại... Tại sao em lại biết âm mưu của mẹ anh? Em biết mà không nói cho anh? Tại sao lại đối xử với mẹ anh như vậy? Nếu anh đến muộn một chút, em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro