Ta Vô Tình Đọc Được Nội Tâm Của Nghịch Đồ
Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-23 21:02:46
7.
Trên mái hiên của phủ họ Vương, một chiếc chuông gió lay động , phát ra những âm thanh trong trẻo.
Trong khoảnh khắc đó, ta chợt có một ảo giác đẹp đẽ.
Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên thay đổi.
Căn nhà cổ nát hoang tàn trở nên rực rỡ vui tươi, đèn lồng đỏ treo đầy trên xà nhà, dưới đất phủ kín xác pháo.
Không xa phía trước, một chiếc kiệu hoa chậm rãi tiến tới.
Kiệu hoa lướt qua ta, người con gái bên trong uyển chuyển bước xuống, tiến về phía đại sảnh.
"Đây là huyễn thuật. Ta từng nghe nói ở Dược Tông." Thường An lên tiếng.
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.
Một đêm khuya nọ, một thiếu nữ hoảng hốt chạy đến trước cửa một ngôi nhà, liên tục gõ cửa.
Cửa mở ra, bên trong là một thiếu niên thư sinh tuấn tú.
Thiếu niên đưa thiếu nữ vào nhà, cô gái dường như nói gì đó với cậu ta, rồi ngay sau đó, thiếu niên ôm chặt lấy nàng trong lòng.
Không bao lâu sau, một bà lão xông ra, nói với thiếu niên vài câu rồi đẩy thiếu nữ ra ngoài, đóng sập cửa lại.
Ngay lập tức, khung cảnh trước mắt lại thay đổi.
Vẫn là căn nhà cổ đó.
Trong sân, một nữ nhân ăn mặc lộng lẫy ngồi bệt dưới đất, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào chiếc chuông gió treo trên mái hiên.
Một lúc sau, nàng đứng dậy, do dự bước đến bên một cái giếng.
Nàng mặc trang phục quý phái nhưng gương mặt lại đầy u sầu. Bụng nàng hơi nhô lên, dường như đang mang thai.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, trong tay nắm chặt một chiếc vòng tay vàng nhỏ, trên vòng có treo hai chiếc chuông , hẳn là chuẩn bị cho đứa trẻ trong bụng.
Sau đó, nàng khẽ cười khổ, rồi nhảy thẳng xuống giếng cạn.
Khung cảnh lại thay đổi lần nữa.
Lần này, ta thấy một người đàn ông mặc áo lụa xanh biếc.
Nhìn vào cách ăn mặc, có lẽ đây chính là chủ nhân phủ họ Vương—Vương Giả.
Gương mặt Vương Giả cứng đờ, đứng bên cạnh là mấy đạo sĩ.
Các đạo sĩ ngồi thành vòng tròn, lẩm bẩm niệm những câu chú mà chẳng ai hiểu được. Sau đó, họ vung tay, dán hai lá bùa vàng in đầy ký hiệu lên nắp giếng, một lá dọc, một lá ngang.
Một đạo sĩ trẻ tuổi có vẻ nhút nhát, chỉ dám đứng bên cạnh phụ giúp các đạo sĩ còn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhận ra ngay—đó chính là một trong năm người đã c.h.ế.t ở khách điếm Vạn Phúc.
"Đạo trưởng, phong ấn này giữ được chứ?" Ta nghe loáng thoáng giọng Vương Giả khom lưng hỏi.
"Tất nhiên, tất nhiên. Đừng nói là quấy nhiễu, ngay cả luân hồi cũng không thể, cho đến khi hồn phách tan thành tro bụi." Một đạo sĩ vuốt chòm râu dài, nhỏ ba giọt nước lên người Vương Giả, ra vẻ thần bí.
Sau đó, Vương Giả và đám đạo sĩ có vẻ còn nói gì đó, nhưng âm thanh ngày càng mơ hồ.
Tầm nhìn ta dần nhòe đi.
Cho đến khi tất cả ảo ảnh tan biến, căn nhà cổ lại trở về với vẻ hoang tàn đổ nát như trước.
Chỉ còn tiếng chuông gió "đinh đang, đinh đang" vang vọng.
Chúng ta đều sững sờ.
Ta liếc nhìn con tiểu quỷ bị mình đ.â.m xuyên nằm dưới đất: "Một xác hai mạng..."
Chắc đêm nay ta sẽ tự tát mình khi nhớ lại chuyện này: Ta thật đáng c.h.ế.t mà...”
Ta không nỡ xuống giếng vớt xác, nên để Thường An làm thay.
Thường An kéo bộ hài cốt lên, chúng ta làm lễ hỏa táng cho nàng.
"Đinh đoong! Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh đầu tiên!"
"Để thưởng cho ký chủ, hệ thống ta sẽ tiết lộ một bí mật nhé."
"Muốn nói gì thì nói lẹ đi." Ta đáp.
"Hà Cô không điên."
Ta ngẩn người.
"Vậy là kết thúc rồi nhỉ?" Thường An thở dài cảm thán.
"Chưa đâu." Ta lau vết m.á.u rỉ ra nơi khóe miệng do trận chiến vừa rồi, "Chúng ta còn một người cần gặp."
"Ai?"
"Hà Cô bà bà"
Ta dẫn Thường An và Ôn Hoài quay lại nhà Hà Cô.
Bà lão ngồi ngay trước cửa, dùng móng tay cạy những lỗ nhỏ lồi lõm trên cánh cửa cũ kỹ, miệng lẩm bẩm những câu gì đó không rõ.
"Thật ra, bà không hề điên, đúng không, Hà lão?" Ta thẳng thừng nói.
Ngón tay Hà Cô khựng lại trong giây lát, nhưng rồi bà vẫn tiếp tục gãi những kẽ hở trên cánh cửa, như thể không nghe thấy gì.
"Bà giả điên vì cảm thấy tội lỗi." Ta tiếp tục, không chút nể nang, "Bà day dứt vì phu nhân phủ họ Vương khi đang mang thai lại phải gieo mình xuống giếng, một xác hai mạng. Và bà—là một trong những kẻ đã ép nàng vào con đường không lối thoát đó. Phải không?"
Sự bình tĩnh của Hà Cô dần biến mất. Bà ta ngước lên, trừng mắt nhìn ta.
Trên mái hiên của phủ họ Vương, một chiếc chuông gió lay động , phát ra những âm thanh trong trẻo.
Trong khoảnh khắc đó, ta chợt có một ảo giác đẹp đẽ.
Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên thay đổi.
Căn nhà cổ nát hoang tàn trở nên rực rỡ vui tươi, đèn lồng đỏ treo đầy trên xà nhà, dưới đất phủ kín xác pháo.
Không xa phía trước, một chiếc kiệu hoa chậm rãi tiến tới.
Kiệu hoa lướt qua ta, người con gái bên trong uyển chuyển bước xuống, tiến về phía đại sảnh.
"Đây là huyễn thuật. Ta từng nghe nói ở Dược Tông." Thường An lên tiếng.
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.
Một đêm khuya nọ, một thiếu nữ hoảng hốt chạy đến trước cửa một ngôi nhà, liên tục gõ cửa.
Cửa mở ra, bên trong là một thiếu niên thư sinh tuấn tú.
Thiếu niên đưa thiếu nữ vào nhà, cô gái dường như nói gì đó với cậu ta, rồi ngay sau đó, thiếu niên ôm chặt lấy nàng trong lòng.
Không bao lâu sau, một bà lão xông ra, nói với thiếu niên vài câu rồi đẩy thiếu nữ ra ngoài, đóng sập cửa lại.
Ngay lập tức, khung cảnh trước mắt lại thay đổi.
Vẫn là căn nhà cổ đó.
Trong sân, một nữ nhân ăn mặc lộng lẫy ngồi bệt dưới đất, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào chiếc chuông gió treo trên mái hiên.
Một lúc sau, nàng đứng dậy, do dự bước đến bên một cái giếng.
Nàng mặc trang phục quý phái nhưng gương mặt lại đầy u sầu. Bụng nàng hơi nhô lên, dường như đang mang thai.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, trong tay nắm chặt một chiếc vòng tay vàng nhỏ, trên vòng có treo hai chiếc chuông , hẳn là chuẩn bị cho đứa trẻ trong bụng.
Sau đó, nàng khẽ cười khổ, rồi nhảy thẳng xuống giếng cạn.
Khung cảnh lại thay đổi lần nữa.
Lần này, ta thấy một người đàn ông mặc áo lụa xanh biếc.
Nhìn vào cách ăn mặc, có lẽ đây chính là chủ nhân phủ họ Vương—Vương Giả.
Gương mặt Vương Giả cứng đờ, đứng bên cạnh là mấy đạo sĩ.
Các đạo sĩ ngồi thành vòng tròn, lẩm bẩm niệm những câu chú mà chẳng ai hiểu được. Sau đó, họ vung tay, dán hai lá bùa vàng in đầy ký hiệu lên nắp giếng, một lá dọc, một lá ngang.
Một đạo sĩ trẻ tuổi có vẻ nhút nhát, chỉ dám đứng bên cạnh phụ giúp các đạo sĩ còn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhận ra ngay—đó chính là một trong năm người đã c.h.ế.t ở khách điếm Vạn Phúc.
"Đạo trưởng, phong ấn này giữ được chứ?" Ta nghe loáng thoáng giọng Vương Giả khom lưng hỏi.
"Tất nhiên, tất nhiên. Đừng nói là quấy nhiễu, ngay cả luân hồi cũng không thể, cho đến khi hồn phách tan thành tro bụi." Một đạo sĩ vuốt chòm râu dài, nhỏ ba giọt nước lên người Vương Giả, ra vẻ thần bí.
Sau đó, Vương Giả và đám đạo sĩ có vẻ còn nói gì đó, nhưng âm thanh ngày càng mơ hồ.
Tầm nhìn ta dần nhòe đi.
Cho đến khi tất cả ảo ảnh tan biến, căn nhà cổ lại trở về với vẻ hoang tàn đổ nát như trước.
Chỉ còn tiếng chuông gió "đinh đang, đinh đang" vang vọng.
Chúng ta đều sững sờ.
Ta liếc nhìn con tiểu quỷ bị mình đ.â.m xuyên nằm dưới đất: "Một xác hai mạng..."
Chắc đêm nay ta sẽ tự tát mình khi nhớ lại chuyện này: Ta thật đáng c.h.ế.t mà...”
Ta không nỡ xuống giếng vớt xác, nên để Thường An làm thay.
Thường An kéo bộ hài cốt lên, chúng ta làm lễ hỏa táng cho nàng.
"Đinh đoong! Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh đầu tiên!"
"Để thưởng cho ký chủ, hệ thống ta sẽ tiết lộ một bí mật nhé."
"Muốn nói gì thì nói lẹ đi." Ta đáp.
"Hà Cô không điên."
Ta ngẩn người.
"Vậy là kết thúc rồi nhỉ?" Thường An thở dài cảm thán.
"Chưa đâu." Ta lau vết m.á.u rỉ ra nơi khóe miệng do trận chiến vừa rồi, "Chúng ta còn một người cần gặp."
"Ai?"
"Hà Cô bà bà"
Ta dẫn Thường An và Ôn Hoài quay lại nhà Hà Cô.
Bà lão ngồi ngay trước cửa, dùng móng tay cạy những lỗ nhỏ lồi lõm trên cánh cửa cũ kỹ, miệng lẩm bẩm những câu gì đó không rõ.
"Thật ra, bà không hề điên, đúng không, Hà lão?" Ta thẳng thừng nói.
Ngón tay Hà Cô khựng lại trong giây lát, nhưng rồi bà vẫn tiếp tục gãi những kẽ hở trên cánh cửa, như thể không nghe thấy gì.
"Bà giả điên vì cảm thấy tội lỗi." Ta tiếp tục, không chút nể nang, "Bà day dứt vì phu nhân phủ họ Vương khi đang mang thai lại phải gieo mình xuống giếng, một xác hai mạng. Và bà—là một trong những kẻ đã ép nàng vào con đường không lối thoát đó. Phải không?"
Sự bình tĩnh của Hà Cô dần biến mất. Bà ta ngước lên, trừng mắt nhìn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro