Ta Vô Tình Đọc Được Nội Tâm Của Nghịch Đồ
Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-23 21:02:46
6.
Bà ấy co rúm người lại, run rẩy trượt xuống khỏi ghế: "Chết tiệt... c.h.ế.t tiệt..."
Hà Cô lặp đi lặp lại những lời đó, rồi đột nhiên tự siết cổ mình, miệng sùi bọt mép...
Bầu trời dần tối sầm lại, lờ mờ vang lên tiếng chuông gió và giọng hát của một người phụ nữ.
"Mọi người cẩn thận." Ta đảo mắt nhìn quanh, cảnh giác nói.
Ôn Hoài kiên nhẫn đỡ bà lão vào trong nhà.
Hà Cô có vẻ kích động nắm chặt cánh tay của Ôn Hoài, gần như khuỵu xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
"Bà , bà yên tâm, ta sẽ bảo vệ bà." Ôn Hoài đặt tay lên vai bà lão, trấn an.
"Nhà họ Vương... nguy hiểm..." Hà Cô run rẩy giơ hai tay lên, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Bà chậm rãi xoay người, đi đến bên ghế rồi ngã phịch xuống, miệng không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ "nguy hiểm... nguy hiểm..."
"Bà lão, có thể nói rõ nguy hiểm gì không? Rốt cuộc trong nhà họ Vương đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Hoài thấy bà lão dần bình tĩnh lại, lập tức tiến lên hỏi.
Nhưng bà ấy không trả lời, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Ôn Hoài, chỉ theo bản năng liên tục lặp lại từ "nguy hiểm".
Gió bên ngoài rít gào.
Thường An ghé sát bà lão, định mở miệng hỏi thăm, nhưng bà đột nhiên đập mạnh lên đùi mình, vừa khóc vừa gào lên: "Tạo nghiệt rồi! Tạo nghiệt rồi!"
"Đinh đoong! Hệ thống đến giúp ký chủ đây! Nếu không moi được thông tin từ bà lão, ký chủ có thể trực tiếp vớt xác rồi tiêu hồn nhé."
Ta hỏi hệ thống trong đầu: "Sao không nói sớm hơn?"
"Ký chủ đừng giận mà, chẳng phải để kéo dài tình tiết và tăng số chữ sao..."
"Biến ngay cho ta, cảm ơn."
Hóa ra bao nhiêu công sức tìm kiếm manh mối của ta đều là vô ích à? Đừng có lừa ta nữa được không?
Ta thở dài: "Đừng hỏi nữa, chắc bà ấy cũng không nói được gì đâu."
"Nếu không hỏi thì... phải làm sao?" Thường An hỏi.
"Vớt xác, tiêu hồn."
"Giếng trong phủ họ Vương chính là nơi giấu xác. Tháo chuông trên nắp giếng xuống, lệ quỷ sẽ không thể làm gì được. Lúc đó, xuống giếng vớt hài cốt lên rồi nghiền nát." Ta thuật lại lời hệ thống đã nói.
Thế là, chúng ta lại một lần nữa quay về phủ họ Vương.
Vừa bước qua cổng, lập tức vang lên những tiếng cười rợn người, tiếng khóc nức nở, tiếng chuông gió leng keng.
Chúng ta vừa đến bên giếng, lệ quỷ trong phủ họ Vương liền hiện thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đôi mắt trống rỗng đầy tơ m.á.u của cô ta nhìn chằm chằm chúng ta. Nữ quỷ khẽ nghiêng đầu, cổ phát ra những tiếng răng rắc ghê rợn.
Cơ thể ta lại mất kiểm soát, bắt đầu niệm chú. Linh lực tập trung nơi đầu ngón tay, viên ngọc bích đeo trên tai cũng phát sáng, ngay lập tức, con hồng hạc khổng lồ tách ra từ viên ngọc bích, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo.
Hồng hạc vừa xuất hiện liền lao thẳng về phía lệ quỷ. Thường An và Ôn Hoài cũng lập tức xông lên.
Đúng lúc đó, một cái bóng nhỏ màu đen bất ngờ xuất hiện sau lưng ta.
Ôn Hoài nhận ra, vội hét lên: "Cẩn thận!"
Ta còn chưa kịp phản ứng, vừa quay người lại thì cái bóng đã lao tới.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ôn Hoài nhào tới, ôm lấy ta, tránh khỏi đòn tấn công của tiểu quỷ.
Chúng ta ngã xuống đất, lăn hai vòng.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút kỳ lạ.
"Sư... sư tôn, người... người đang đè lên con..." Mặt Ôn Hoài đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ.
[Chết mất thôi! Sao lại không kiềm chế được thế này?!]
[Đừng có dựng cờ trước mặt sư tôn chứ!]
[Sư tôn có thấy ta ghê tởm không?"]
[Hu hu hu, khó chịu quá, ta thực sự không cố ý mà.]
[Đều tại ta, không nhịn nổi…]
Thằng nhóc này, đúng là tuổi trẻ tràn đầy sinh lực…
Ta cười cười, giơ ngón tay cái về phía Ôn Hoài: "Ôn Hoài, tuổi trẻ thật tốt."
Ngước mắt lên, ta thấy Thường An đang một mình vật lộn với lệ quỷ, trông như sắp mất mạng đến nơi.
"Sư... sư tôn, hay là người... trước tiên qua đây giúp con một chút được không?" Kiếm của Thường An đánh đến mức tóe lửa.
Xin lỗi, xin lỗi.
Ta vội vàng nhặt thanh kiếm bên cạnh Ôn Hoài, nhanh chóng c.h.é.m c.h.ế.t con tiểu quỷ kia, sau đó chạy đến bên Thường An, cùng cậu ấy đối phó với lệ quỷ.
"Ôn Hoài, phá chuông!" Ta và Thường An kéo dài thời gian, hướng về Ôn Hoài hét lớn.
Nghe vậy, Ôn Hoài lập tức chạy đến bên giếng, vung kiếm chặt đứt chiếc chuông treo trên nắp giếng.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Lệ quỷ biến mất.
Bà ấy co rúm người lại, run rẩy trượt xuống khỏi ghế: "Chết tiệt... c.h.ế.t tiệt..."
Hà Cô lặp đi lặp lại những lời đó, rồi đột nhiên tự siết cổ mình, miệng sùi bọt mép...
Bầu trời dần tối sầm lại, lờ mờ vang lên tiếng chuông gió và giọng hát của một người phụ nữ.
"Mọi người cẩn thận." Ta đảo mắt nhìn quanh, cảnh giác nói.
Ôn Hoài kiên nhẫn đỡ bà lão vào trong nhà.
Hà Cô có vẻ kích động nắm chặt cánh tay của Ôn Hoài, gần như khuỵu xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
"Bà , bà yên tâm, ta sẽ bảo vệ bà." Ôn Hoài đặt tay lên vai bà lão, trấn an.
"Nhà họ Vương... nguy hiểm..." Hà Cô run rẩy giơ hai tay lên, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Bà chậm rãi xoay người, đi đến bên ghế rồi ngã phịch xuống, miệng không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ "nguy hiểm... nguy hiểm..."
"Bà lão, có thể nói rõ nguy hiểm gì không? Rốt cuộc trong nhà họ Vương đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Hoài thấy bà lão dần bình tĩnh lại, lập tức tiến lên hỏi.
Nhưng bà ấy không trả lời, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Ôn Hoài, chỉ theo bản năng liên tục lặp lại từ "nguy hiểm".
Gió bên ngoài rít gào.
Thường An ghé sát bà lão, định mở miệng hỏi thăm, nhưng bà đột nhiên đập mạnh lên đùi mình, vừa khóc vừa gào lên: "Tạo nghiệt rồi! Tạo nghiệt rồi!"
"Đinh đoong! Hệ thống đến giúp ký chủ đây! Nếu không moi được thông tin từ bà lão, ký chủ có thể trực tiếp vớt xác rồi tiêu hồn nhé."
Ta hỏi hệ thống trong đầu: "Sao không nói sớm hơn?"
"Ký chủ đừng giận mà, chẳng phải để kéo dài tình tiết và tăng số chữ sao..."
"Biến ngay cho ta, cảm ơn."
Hóa ra bao nhiêu công sức tìm kiếm manh mối của ta đều là vô ích à? Đừng có lừa ta nữa được không?
Ta thở dài: "Đừng hỏi nữa, chắc bà ấy cũng không nói được gì đâu."
"Nếu không hỏi thì... phải làm sao?" Thường An hỏi.
"Vớt xác, tiêu hồn."
"Giếng trong phủ họ Vương chính là nơi giấu xác. Tháo chuông trên nắp giếng xuống, lệ quỷ sẽ không thể làm gì được. Lúc đó, xuống giếng vớt hài cốt lên rồi nghiền nát." Ta thuật lại lời hệ thống đã nói.
Thế là, chúng ta lại một lần nữa quay về phủ họ Vương.
Vừa bước qua cổng, lập tức vang lên những tiếng cười rợn người, tiếng khóc nức nở, tiếng chuông gió leng keng.
Chúng ta vừa đến bên giếng, lệ quỷ trong phủ họ Vương liền hiện thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đôi mắt trống rỗng đầy tơ m.á.u của cô ta nhìn chằm chằm chúng ta. Nữ quỷ khẽ nghiêng đầu, cổ phát ra những tiếng răng rắc ghê rợn.
Cơ thể ta lại mất kiểm soát, bắt đầu niệm chú. Linh lực tập trung nơi đầu ngón tay, viên ngọc bích đeo trên tai cũng phát sáng, ngay lập tức, con hồng hạc khổng lồ tách ra từ viên ngọc bích, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo.
Hồng hạc vừa xuất hiện liền lao thẳng về phía lệ quỷ. Thường An và Ôn Hoài cũng lập tức xông lên.
Đúng lúc đó, một cái bóng nhỏ màu đen bất ngờ xuất hiện sau lưng ta.
Ôn Hoài nhận ra, vội hét lên: "Cẩn thận!"
Ta còn chưa kịp phản ứng, vừa quay người lại thì cái bóng đã lao tới.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ôn Hoài nhào tới, ôm lấy ta, tránh khỏi đòn tấn công của tiểu quỷ.
Chúng ta ngã xuống đất, lăn hai vòng.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút kỳ lạ.
"Sư... sư tôn, người... người đang đè lên con..." Mặt Ôn Hoài đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ.
[Chết mất thôi! Sao lại không kiềm chế được thế này?!]
[Đừng có dựng cờ trước mặt sư tôn chứ!]
[Sư tôn có thấy ta ghê tởm không?"]
[Hu hu hu, khó chịu quá, ta thực sự không cố ý mà.]
[Đều tại ta, không nhịn nổi…]
Thằng nhóc này, đúng là tuổi trẻ tràn đầy sinh lực…
Ta cười cười, giơ ngón tay cái về phía Ôn Hoài: "Ôn Hoài, tuổi trẻ thật tốt."
Ngước mắt lên, ta thấy Thường An đang một mình vật lộn với lệ quỷ, trông như sắp mất mạng đến nơi.
"Sư... sư tôn, hay là người... trước tiên qua đây giúp con một chút được không?" Kiếm của Thường An đánh đến mức tóe lửa.
Xin lỗi, xin lỗi.
Ta vội vàng nhặt thanh kiếm bên cạnh Ôn Hoài, nhanh chóng c.h.é.m c.h.ế.t con tiểu quỷ kia, sau đó chạy đến bên Thường An, cùng cậu ấy đối phó với lệ quỷ.
"Ôn Hoài, phá chuông!" Ta và Thường An kéo dài thời gian, hướng về Ôn Hoài hét lớn.
Nghe vậy, Ôn Hoài lập tức chạy đến bên giếng, vung kiếm chặt đứt chiếc chuông treo trên nắp giếng.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Lệ quỷ biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro