Tà Vật Cầm Đồ Phô: Chỉ Thu Hung Vật

Chương 14

Trùng Hạ Nguyệt Bán

2025-03-21 13:04:24

"Tôi bắt đầu sợ hãi đến phát điên."

Mỗi đêm đều chìm trong nỗi kinh hoàng ấy, Tạ Dao không còn đủ sức chịu đựng. Cô tin chắc món trang sức kia có vấn đề. Không chần chừ, không suy nghĩ, cô nắm chặt nó trong tay, lao ra ngoài trời đêm lạnh lẽo.

"Tôi tận tay ném nó vào thùng rác bên ngoài, không dám quay đầu lại."

Cô nhớ rõ cái cảm giác khi đứng trước thùng rác tối om, lòng bàn tay lạnh ngắt vì gió đêm. Khi những ngón tay buông ra, món trang sức kia rơi xuống đáy thùng phát ra một tiếng vang khô khốc. Nhưng cô không dám nhìn.

Bước chân vội vã quay vào nhà, cửa đóng sầm lại sau lưng.

Cô cứ tưởng vậy là đã kết thúc.

Nhưng đến khi màn đêm buông xuống…

Tạ Dao run rẩy, hai bàn tay bấu chặt vào cánh tay mình, đầu ngón tay bấu sâu đến mức để lại những vết hằn đỏ.

"Tối hôm đó..."

Một làn khí lạnh kỳ dị len lỏi vào không gian, khiến sống lưng cô tê rần.

Hơi thở cô trở nên gấp gáp, đôi môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ. Cô như đang chìm lại vào cơn ác mộng kinh hoàng kia.

Hàng mi dài của Tạ Dao run rẩy dữ dội, đôi mắt mở to nhưng lại trống rỗng, như thể đang nhìn xuyên qua thực tại, nhìn thấy thứ gì đó mà không ai khác có thể thấy được. Nỗi sợ hãi trong cô như một vực sâu không đáy, nuốt chửng lấy thần trí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lục Phi không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Không khí trong phòng như đặc quánh lại, mỗi câu nói của Tạ Dao đều mang theo một sức nặng vô hình, đè ép đến mức khiến người ta không thể thở nổi.

“Bóng đen đó…” Giọng cô run rẩy, gần như nghẹn lại nơi cổ họng. “Không những không biến mất… mà còn nhiều thêm một cái.”

Ngón tay cô siết chặt đến trắng bệch, cả người căng cứng, như thể chỉ cần buông lỏng một chút thôi, cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

“Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra… món đồ mà tôi tận tay ném đi… lại đang nằm trên cổ tôi.”

Lục Phi khẽ nhíu mày.

Nga

Tạ Dao cắn chặt môi, dường như ngay cả việc nhớ lại cũng khiến cô kiệt quệ.

“Tôi không cam tâm. Tôi đã thử mọi cách để vứt bỏ nó—ném xuống sông, quẳng vào lửa, đập vỡ thành từng mảnh… nhưng vô ích.”

Một cơn rùng mình vô thức chạy dọc sống lưng cô.

“Mỗi lần tôi vứt nó đi, trong giấc mơ lại có thêm một bóng người đứng bên giường tôi.”

Lúc này, sắc mặt cô đã trắng bệch như tờ giấy, môi run rẩy, từng chữ như thấm đẫm hơi lạnh tỏa ra từ đáy sâu địa ngục.

“Chúng nó không nói gì, chỉ đứng đó… nhìn tôi.”

Hơi thở của Tạ Dao đứt quãng, bàn tay cô bấu chặt vào cánh tay mình, như thể muốn tìm kiếm chút hơi ấm cuối cùng giữa cơn giá lạnh vô hình.

“Mãi cho đến đêm qua…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Vật Cầm Đồ Phô: Chỉ Thu Hung Vật

Số ký tự: 0