Ta và Nhiếp Chính Vương

Chương 1

Tiêu Bảo Quyển

2025-03-07 09:15:13

1.

Năm ta năm tuổi, với thân phận Hoàng Thái Nữ, kế thừa ngôi vị hoàng đế của Đại Sở.

Ngày đăng cơ, Nhiếp Chính Vương Tĩnh Côn lúc đó mười ba tuổi nắm tay của ta, từng bước dẫn ta lên ngai vàng ở điện Kim Loan.

Ở phía dưới, quần thần đều làm đại lễ: quỳ xuống, dập đầu, lại quỳ, lại dập đầu… hết lần này đến lần khác, mãi mà không hết.

Ta không kiên nhẫn được, kéo kéo vạt áo của Tĩnh Côn, thì thầm: “Tĩnh Côn ca ca, ta muốn đi tiểu!”

Tĩnh Côn lạnh lùng nói: “Nhịn đi! Nếu không ta phế ngươi!”

“...”

2. 

Năm ta 6 tuổi, nằm ăn vạ trên giường không muốn lên triều sớm.

Tĩnh Côn xông vào tẩm cung, xốc chăn của ta lên, xách cánh tay ta, đặt ta lên vai vác giống như là vác con lợn con, vác ta ra khỏi tẩm cung.

Ta vừa đ.ấ.m vừa đá, “Buông trẫm ra! Trẫm muốn đi tiểu!”

“Bệ hạ ở ngôi cửu ngũ, tay cầm quyền to, muốn đi tiểu thì đi tiểu, không cần báo cáo với thần!”

“Không nhịn được, muốn đi tiểu!” Ta kêu ầm ĩ, “Thật sự muốn đi tiểu muốn đi tiểu!”

“Không cần cảm ơn!”

Nhưng mà Tĩnh Côn mới đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.

Hắn ném ta xuống đất, nhìn lại vạt áo trước của mình, ướt một mảng lớn.

Hắn đằng đằng sát khí mà chỉ vào ta: “Bổn vương muốn phế ngươi!”

3. 

Năm ta bảy tuổi, Tĩnh Côn bắt đầu dạy ta đọc sách.

Thiếu niên lang mười lăm tuổi, thanh tú nhẹ nhàng, áo rộng màu trắng, tay cầm quyển sách, giọng nói trong veo, nhìn thật thèm.

Hắn buông quyển sách, dùng khăn tay lau nước miếng trên khóe miệng của ta: “Bệ hạ, vừa rồi thần đọc bài khóa, ngài nghe có hiểu không?”

Ta nhìn hắn, hi hi hi cười ngây ngô.

Tĩnh Côn quay lưng lại, ta nghe thấy hắn lầm bầm: “Tám phần là đồ ngốc, không bằng nhân lúc còn sớm phế bỏ…”

4. 

Năm ta tám tuổi, thổ lộ với Tĩnh Côn

Hắn rất vui, cười đến mức đôi mắt sáng cũng nheo lại, vuốt đầu ta nói: “Bệ hạ, bệ hạ đọc thuộc thơ rất giỏi.”

Rồi lại xoay người, lầm bầm: “Xem ra không phải là đồ ngốc, đầu tiên cứ giữ lại không phế!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta thổ lộ với hắn là: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…” (1)

Ý tứ ta muốn biểu đạt rất rõ ràng đó, lão già kia, ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta là yểu điệu thục nữ, là đồ ăn của ngươi đó, mau tới ăn ta đi!

Cũng không biết hắn có hiểu không! Haizzz

______

(1). 关关雎鸠, 在河之洲. 窈窕淑女, 君子好逑.: Bài thơ “Quan Thư 1” của Khổng Tử

Chú thích sau mình lấy nguồn ở Thivien.net

Dịch nghĩa

Đôi chim thư cưu hót hoạ nghe quan quan,

Ở trên cồn bên sông.

Người thục nữ u nhàn,

Phải là lứa tốt của bực quân tử (vua).

Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc hứng.

- quan quan 關關: tiếng chim trống chim mái ứng hoạ nhau.

- thư cưu 雎鳩: loài chim nước, lại có một tên nữa là vương thư, hình dạng giống như chim phù y, ngay trong khoảng Trường giang và sông Hoài thì có chim ấy. Chim này sống có đôi nhất định mà không hề lẫn lộn. Hai con thường lội chung mà không lả lơi, cho nên sách của Mao công có nói rằng: Đôi chim thư cưu tình ý chí thiết khăn vó đậm đà, nhưng lúc nào cũng giữ gìn cách biệt. Sách Liệt nữ truyện cho là người ta chưa từng thấy chim thư cưu sống dư cặp hay sống lẻ loi, là vì tính của nó như thế. Hà, tên thông dụng của những dòng nước chảy ở phương bắc.

- châu 洲: cồn đất ở giữa sông có thể ở được.

- yểu điệu 窈宨: là ý u nhàn, u tích yên lặng và nhàn nhã.

- thục 淑: hiền lành.

- nữ 女: con gái chưa gả chồng, nói nàng Thái Tự, vợ vua Văn vương, lúc còn ở nhà với cha mẹ.

- quân tử 君子: chỉ vua Văn vương.

- hảo 好: đẹp lành.

- cầu 逑: đôi lứa.

Sách của Mao công nói chí 摰 là rất, tình ý rất tha thiết đậm đà.

Hứng: là trước nói một vật gì để sau dẫn đến lời ca vịnh.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Vua Văn vương nhà Chu sinh có thánh đức, lại được bậc thánh nữ họ Tự để kết hôn. Nhưng người trong cung, lúc nàng Thái Tự mới đến, thấy nàng có đức hạnh u tịch, nhàn nhã và trinh chuyên, bèn làm bài thơ này rằng: Kìa đôi chim thư cưu nghe hót quan quan, đang ứng hoạ nhau ở trên cồn bên sông. Người thục nữ yểu điệu này há không phải là bạn lứa tốt của bậc quân tử Văn vương hay sao? Có ý nói nàng Thái Tự và vua Văn vương cùng hoà vui mà cung kính lẫn nhau, cũng như tình chí thiết đậm đà mà lúc nào cũng giữ gìn cách biệt của đôi chim thư cưu vậy.

Về sau hễ nói hứng thì ý văn cũng phỏng theo chương này.

Ông Khuông Hành nhà Hán nói rằng “Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu” là nói rằng nàng Thái Tự rất mực trinh thục không thay tiết tháo. Những rung cảm về t.ì.n.h d.ụ.c không hề lẫn vào nghi dung, những ý vui riêng không hề lộ ra cử chỉ, có được như thế rồi mới có thể phối hợp với bậc chí tôn và làm chủ tế tông miếu. Vì đó là đầu mối của cương thường và của nền vương hoá. Giảng Kinh Thi như thế đáng gọi là người khéo nói vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta và Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0