Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất
Chương 9
Thúy Bì Ca Ca Ca
2025-03-17 11:32:09
Trên tay ta, đã nhuốm m.á.u của hàng chục người. Nhưng ta sẽ dùng nhân quả xâu chúng thành chuỗi tràng hạt, để siêu độ cho chính mình.
Việc dìm c.h.ế.t Thái tử ta làm rất gọn gàng, không để lại bất kỳ manh mối nào.
Nhưng Hoàng đế lại khẳng định chính ta làm, hắn nắm chặt vai ta, như muốn bóp nát từng khúc xương của ta, lần đầu tiên nổi giận với ta: "Rốt cuộc thì nàng cũng không tha cho nó!"
Nhiều năm trôi qua, trên người ta đã không còn chút ngây thơ nào của Tiêu Thục phi.
Ta chỉ hạ mắt xuống, đối diện với ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: "Nếu thần thiếp nói không phải, Hoàng thượng có tin không?"
"Không thể nào!"
"Nhưng thần thiếp thực sự chưa từng làm."
Ta cụp mắt, quay lưng lại. Nhìn t.h.i t.h.ể ướt sũng được phủ vải trắng cách đó không xa, ta khẽ nói: "Hắn ta mới là kẻ nợ Đại hoàng tử một mạng."
Rốt cuộc ta đã đẩy Hiền Phi mẫu tử ra ngoài, ta muốn tin rằng, Hiền Phi sẽ luôn bảo vệ ta.
Trong hoàng cung, sinh tử chỉ cần một câu nói của Hoàng đế. Dù ta làm sạch sẽ đến đâu, những gì Hoàng đế muốn, chính là bằng chứng.
Sau khi chôn cất Thái tử, Hoàng đế giam lỏng ta trong Nghi Lan điện, không cho ta gặp bất kỳ ai.
Ta đối phó với Diêu Quý phi và đám người kia hắn còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng con trai của Tiêu Thục phi lại là vảy ngược của hắn.
Nhưng việc này, ta buộc phải làm.
Sau khi đuổi cha ta và tiểu nương ra khỏi Ngụy gia, ta đã giải tán tất cả gia nhân, chỉ để lại hai người hộ viện đưa tiểu đệ về Lâm thành an cư.
Ta không có ý định để tiểu đệ làm quan, chỉ mong hắn cả đời bình an thuận lợi.
Không còn lo lắng về gia đình, ta chỉ cần mưu đồ cho hoàng nhi, cũng là để báo đáp ân tình chỉ dạy của Hiền Phi.
Nếu Thái tử không bị loại bỏ, ta và hoàng nhi ắt không có kết cục tốt đẹp.
Có lẽ Hoàng đế sẽ vì thế mà giam cầm ta cả đời, nhưng tình yêu thương của hắn dành cho hoàng nhi có thể bảo vệ nó bình an vô sự.
Thực ra, ta không thực sự yêu thích quyền thế, ta chỉ muốn bảo vệ những người ta quan tâm bằng mọi cách mà thôi, kể cả phải hy sinh bản thân.
Chỉ tiếc rằng, trên đời này những người đáng để ta quan tâm, ít ỏi đến đáng thương.
Trước đây là tiểu đệ, sau này thêm hoàng nhi, chỉ có hai người mà thôi.
14
Ta từng nghĩ mình sẽ c.h.ế.t già trong Nghi Lan điện, nhưng chỉ ba tháng sau, Hoàng đế lại đặt chân đến chỗ ở của ta.
Ta cúi người hành lễ với Hoàng đế, hắn đứng cách ta năm bước, trầm mặc nhìn ta rất lâu, rồi chậm rãi nói: "Chiêu Hòa, nàng gầy rồi."
Nhưng ta lại cố chấp đối với chuyện của Thái tử, buồn bã mà lại nghiêm túc đối diện với ánh mắt của hắn: "Hoàng thượng có tin thần thiếp chưa từng hại Thái tử không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu chuyện đó cứ thế lắng xuống, sẽ khiến ta trông có vẻ mặc nhiên thừa nhận, mà ta tin rằng chuyện đó không để lại bất kỳ manh mối nào. Vì vậy, ta nhất định phải tranh luận bằng được, dù không thể nhổ bỏ cái gai trong lòng Hoàng đế, nhưng có thể khiến hắn do dự là đủ rồi.
Ta thấy Hoàng đế chau mày, sắc mặt cũng trầm xuống, nhưng ta vẫn không sợ hãi ngẩng cao đầu.
Rất lâu sau, Hoàng đế mới lại mở miệng, chỉ là giọng nói có chút khàn khàn.
Hắn nói: "Trẫm tin nàng."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Từ đó, ta lại được sủng ái.
Năm tiếp theo, hoàng nhi của ta được phong làm Thái tử.
Hơn hai mươi năm sau đó, ta và hoàng nhi đều sống những ngày tháng yên bình.
Trong cung không có người mới nào vào, Hoàng đế cũng gần như không còn đến chỗ của các phi tần cũ, đêm đêm đều ở Nghi Lan điện của ta.
Dù ta tỉnh táo đến đâu, qua năm tháng dài đằng đẵng vẫn động lòng với Hoàng đế.
Ta từng giả vờ hỏi Hoàng đế một lần: "Trong cung có cần nạp thêm người mới không?"
Hoàng đế ôm ta vào lòng, lần thứ hai nói rõ với ta: "Trẫm hiện tại, bên cạnh có nàng là đủ rồi."
Khoảnh khắc đó, ta buông bỏ.
Dù trong lòng Hoàng đế luôn có Hiền Phi và Tiêu Thục phi, nhưng ta mới là người nắm tay hắn đi hết cuộc đời.
Ta đã là người may mắn nhất, cần gì phải tự tìm phiền não.
Cuối cùng ta cũng xác định, ta có thể yêu hắn.
15
Ba mươi năm bên cạnh Hoàng đế, hắn chưa từng nhắc đến Hiền Phi và Thục phi trước mặt ta nửa lời.
Năm tháng trôi qua, ta dần quên mất, giữa chúng ta còn có hai người đó.
Ta từng là cái bóng của Tiêu Thục phi, còn Hiền Phi là người giúp ta vươn lên.
Không có họ, sẽ không có Ngụy Chiêu Hòa ngày hôm nay.
Còn ta bây giờ, là Hoàng Quý phi, là mẫu phi của Thái tử.
Cũng là người thường xuyên bầu bạn bên cạnh Hoàng đế.
Năm Thịnh Nguyên thứ bốn mươi hai, vào đợt giao mùa xuân hạ, Hoàng đế lâm bệnh nặng.
Ta biết chút ít y thuật, dù Thái y không dám nói thẳng, ta cũng hiểu Hoàng đế đã là nỏ mạnh hết đà.
Hoàng đế đã sáu mươi sáu tuổi, không phải tuổi thọ cao, nhưng cũng đã bạc trắng đầu.
Việc dìm c.h.ế.t Thái tử ta làm rất gọn gàng, không để lại bất kỳ manh mối nào.
Nhưng Hoàng đế lại khẳng định chính ta làm, hắn nắm chặt vai ta, như muốn bóp nát từng khúc xương của ta, lần đầu tiên nổi giận với ta: "Rốt cuộc thì nàng cũng không tha cho nó!"
Nhiều năm trôi qua, trên người ta đã không còn chút ngây thơ nào của Tiêu Thục phi.
Ta chỉ hạ mắt xuống, đối diện với ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: "Nếu thần thiếp nói không phải, Hoàng thượng có tin không?"
"Không thể nào!"
"Nhưng thần thiếp thực sự chưa từng làm."
Ta cụp mắt, quay lưng lại. Nhìn t.h.i t.h.ể ướt sũng được phủ vải trắng cách đó không xa, ta khẽ nói: "Hắn ta mới là kẻ nợ Đại hoàng tử một mạng."
Rốt cuộc ta đã đẩy Hiền Phi mẫu tử ra ngoài, ta muốn tin rằng, Hiền Phi sẽ luôn bảo vệ ta.
Trong hoàng cung, sinh tử chỉ cần một câu nói của Hoàng đế. Dù ta làm sạch sẽ đến đâu, những gì Hoàng đế muốn, chính là bằng chứng.
Sau khi chôn cất Thái tử, Hoàng đế giam lỏng ta trong Nghi Lan điện, không cho ta gặp bất kỳ ai.
Ta đối phó với Diêu Quý phi và đám người kia hắn còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng con trai của Tiêu Thục phi lại là vảy ngược của hắn.
Nhưng việc này, ta buộc phải làm.
Sau khi đuổi cha ta và tiểu nương ra khỏi Ngụy gia, ta đã giải tán tất cả gia nhân, chỉ để lại hai người hộ viện đưa tiểu đệ về Lâm thành an cư.
Ta không có ý định để tiểu đệ làm quan, chỉ mong hắn cả đời bình an thuận lợi.
Không còn lo lắng về gia đình, ta chỉ cần mưu đồ cho hoàng nhi, cũng là để báo đáp ân tình chỉ dạy của Hiền Phi.
Nếu Thái tử không bị loại bỏ, ta và hoàng nhi ắt không có kết cục tốt đẹp.
Có lẽ Hoàng đế sẽ vì thế mà giam cầm ta cả đời, nhưng tình yêu thương của hắn dành cho hoàng nhi có thể bảo vệ nó bình an vô sự.
Thực ra, ta không thực sự yêu thích quyền thế, ta chỉ muốn bảo vệ những người ta quan tâm bằng mọi cách mà thôi, kể cả phải hy sinh bản thân.
Chỉ tiếc rằng, trên đời này những người đáng để ta quan tâm, ít ỏi đến đáng thương.
Trước đây là tiểu đệ, sau này thêm hoàng nhi, chỉ có hai người mà thôi.
14
Ta từng nghĩ mình sẽ c.h.ế.t già trong Nghi Lan điện, nhưng chỉ ba tháng sau, Hoàng đế lại đặt chân đến chỗ ở của ta.
Ta cúi người hành lễ với Hoàng đế, hắn đứng cách ta năm bước, trầm mặc nhìn ta rất lâu, rồi chậm rãi nói: "Chiêu Hòa, nàng gầy rồi."
Nhưng ta lại cố chấp đối với chuyện của Thái tử, buồn bã mà lại nghiêm túc đối diện với ánh mắt của hắn: "Hoàng thượng có tin thần thiếp chưa từng hại Thái tử không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu chuyện đó cứ thế lắng xuống, sẽ khiến ta trông có vẻ mặc nhiên thừa nhận, mà ta tin rằng chuyện đó không để lại bất kỳ manh mối nào. Vì vậy, ta nhất định phải tranh luận bằng được, dù không thể nhổ bỏ cái gai trong lòng Hoàng đế, nhưng có thể khiến hắn do dự là đủ rồi.
Ta thấy Hoàng đế chau mày, sắc mặt cũng trầm xuống, nhưng ta vẫn không sợ hãi ngẩng cao đầu.
Rất lâu sau, Hoàng đế mới lại mở miệng, chỉ là giọng nói có chút khàn khàn.
Hắn nói: "Trẫm tin nàng."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Từ đó, ta lại được sủng ái.
Năm tiếp theo, hoàng nhi của ta được phong làm Thái tử.
Hơn hai mươi năm sau đó, ta và hoàng nhi đều sống những ngày tháng yên bình.
Trong cung không có người mới nào vào, Hoàng đế cũng gần như không còn đến chỗ của các phi tần cũ, đêm đêm đều ở Nghi Lan điện của ta.
Dù ta tỉnh táo đến đâu, qua năm tháng dài đằng đẵng vẫn động lòng với Hoàng đế.
Ta từng giả vờ hỏi Hoàng đế một lần: "Trong cung có cần nạp thêm người mới không?"
Hoàng đế ôm ta vào lòng, lần thứ hai nói rõ với ta: "Trẫm hiện tại, bên cạnh có nàng là đủ rồi."
Khoảnh khắc đó, ta buông bỏ.
Dù trong lòng Hoàng đế luôn có Hiền Phi và Tiêu Thục phi, nhưng ta mới là người nắm tay hắn đi hết cuộc đời.
Ta đã là người may mắn nhất, cần gì phải tự tìm phiền não.
Cuối cùng ta cũng xác định, ta có thể yêu hắn.
15
Ba mươi năm bên cạnh Hoàng đế, hắn chưa từng nhắc đến Hiền Phi và Thục phi trước mặt ta nửa lời.
Năm tháng trôi qua, ta dần quên mất, giữa chúng ta còn có hai người đó.
Ta từng là cái bóng của Tiêu Thục phi, còn Hiền Phi là người giúp ta vươn lên.
Không có họ, sẽ không có Ngụy Chiêu Hòa ngày hôm nay.
Còn ta bây giờ, là Hoàng Quý phi, là mẫu phi của Thái tử.
Cũng là người thường xuyên bầu bạn bên cạnh Hoàng đế.
Năm Thịnh Nguyên thứ bốn mươi hai, vào đợt giao mùa xuân hạ, Hoàng đế lâm bệnh nặng.
Ta biết chút ít y thuật, dù Thái y không dám nói thẳng, ta cũng hiểu Hoàng đế đã là nỏ mạnh hết đà.
Hoàng đế đã sáu mươi sáu tuổi, không phải tuổi thọ cao, nhưng cũng đã bạc trắng đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro