Ta Kéo Theo Bạn Trai Đã Bị Đồng Hóa Về Hiện Đại
Phần 1
Hạch Đào Lục
2025-03-05 21:14:05
1
Đêm sắc phong hôm đó, ta đợi trong cung suốt một đêm.
Ta đợi từ sáng đến khi bầu trời tối đen, Tống Dao vẫn không đến.
Thị vệ nói, từ khi hắn ta rời cung hôm qua vẫn chưa quay lại.
Ta biết, hắn ta đã đi gặp vị Công chúa tiền triều đó.
Thái Hòa Công chúa của tiền triều, Kỷ Chiêu Chiêu.
Nàng ta là một tuyệt sắc mỹ nhân, khác hẳn với ta.
Ta mặc một thân áo đỏ, nhìn bóng mình trong gương.
Vết sẹo dữ tợn bên má phải như một con rết. Không còn khuôn mặt phù dung mà Tống Dao từng say đắm yêu thương.
Ám vệ nói Kỷ Chiêu Chiêu đã không ăn không uống ba ngày, để dỗ nàng ta ăn cơm Tống Dao đã hứa với nàng ta sẽ phong nàng ta làm Hoàng hậu.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ám vệ được huấn luyện bắt chước Tống Dao giống đến từng chi tiết, như thể chính hắn ta đang ở đây, âu yếm tình tứ với một mỹ nhân.
"Chiêu Chiêu tuyệt sắc, xứng danh quốc sắc."
Mỹ nhân yếu đuối lệ rơi như hoa lê đẫm mưa.
"Vậy còn Hà Vân thì sao? Nàng ta có đồng ý không?"
"Ta sẽ phong nàng ấy làm Quý phi, chỉ đứng dưới một người mà thôi, cũng không coi là phụ nàng ấy."
Sao lại không phải là phụ bạc?
Năm đó ta và Tống Dao bị kẹt trong tuyết lớn, bị kẻ địch truy đuổi thê thảm. Ta đưa cho hắn ta miếng lương khô cuối cùng, hắn ta chia đôi, cố ép ta ăn.
Lúc đó, hắn ta đỏ mắt nói:
"A Vân, nếu ta trở thành Hoàng đế, nhất định nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta."
Ta đã tin.
Bọn ta cùng đến thế giới khác này, nương tựa lẫn nhau. Ta tưởng, bọn ta chỉ còn có nhau.
Nhưng ngày thành phá, Kỷ Chiêu Chiêu đứng trên tường thành.
Nàng ta đẹp tựa tiên nữ giáng trần.
Dù ta đã nhiều lần nói phải diệt trừ tận gốc, Tống Dao vẫn giấu nàng ta ở một trạch tử bên ngoài.
Ta nhắc nhiều lần quá, hắn ta bực bội vung tay áo bỏ đi.
"Nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, không như nàng, trong bụng toàn là toan tính."
Ta ngơ ngác nhìn hắn ta, chỉ thấy bóng lưng hắn ta không ngoảnh đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không hiểu, nhưng hệ thống nói, đó chỉ là vì hắn ta không còn yêu ta nữa.
Ta chợt hiểu ra.
Phải rồi, khi còn yêu thì gọi là thông minh, hết yêu rồi thì thành toan tính. Đạo lý đơn giản vậy, sao ta mãi mới hiểu ra.
Nữ quan bên cạnh ta lặng lẽ dâng lên một thanh kiếm.
Ta nghe hệ thống hỏi:
"Điều kiện đã đủ, có muốn cùng mục tiêu trói buộc trở về hiện đại không?"
Ta đón lấy kiếm, thầm trả lời trong lòng:
"Được."
Hệ thống vang lên một tiếng.
"Được, đếm ngược một tháng, chúc người đi đường bình an."
2
Tống Dao vẫn luôn tưởng bọn ta cùng xuyên không.
Thực ra không phải vậy.
Ở hiện đại, bọn ta là thanh mai trúc mã, là người yêu của nhau. Một ngày trước đám cưới, hắn ta đột nhiên biến mất.
Khi ta không tìm được Tống Dao, hệ thống xuất hiện. Nó nói nó có thể giúp tìm Tống Dao, nhưng năng lượng của nó không nhiều, chỉ đủ cho vé một chiều.
Nếu ta muốn quay về thì phải ở lại cổ đại năm năm. Nếu muốn đưa Tống Dao về cùng thì là mười năm.
Ta đồng ý.
Sau khi xuyên không, hệ thống rơi vào trạng thái ngủ say.
Ta không dám nói với Tống Dao, ta sợ hệ thống không tỉnh lại, tất cả sẽ thành công cốc.
Hai người bọn ta ở cổ đại, không hộ tịch, không nhà cửa. Hắn ta đi làm cu li, ta đến trà lâu biểu diễn. Sau đó ta bị một địa chủ để ý, cưỡng ép đưa về nhà.
Tống Dao quỳ trước cửa nhà địa chủ ba ngày, ta trong phòng cầm d.a.o ba ngày không chợp mắt.
Địa chủ bực bội không chịu nổi, ném ta ra ngoài.
Tống Dao ôm chặt lấy ta. Hắn ta nói hắn ta muốn trở thành người trên người. Hắn ta không muốn tiếp tục sống những ngày có thể mất ta bất cứ lúc nào.
Hồi ức đứt đoạn.
Ta cầm kiếm, một thân áo đỏ xông vào triều đình.
Tống Dao ngồi trên long ỷ, cách quá xa, ta không thấy rõ thần sắc của hắn ta.
Ngự sử một bên nhảy ra, chỉ trích ta đại bất kính. Ông ta nói nữ tử hậu cung không xứng vào triều đình.
Đêm sắc phong hôm đó, ta đợi trong cung suốt một đêm.
Ta đợi từ sáng đến khi bầu trời tối đen, Tống Dao vẫn không đến.
Thị vệ nói, từ khi hắn ta rời cung hôm qua vẫn chưa quay lại.
Ta biết, hắn ta đã đi gặp vị Công chúa tiền triều đó.
Thái Hòa Công chúa của tiền triều, Kỷ Chiêu Chiêu.
Nàng ta là một tuyệt sắc mỹ nhân, khác hẳn với ta.
Ta mặc một thân áo đỏ, nhìn bóng mình trong gương.
Vết sẹo dữ tợn bên má phải như một con rết. Không còn khuôn mặt phù dung mà Tống Dao từng say đắm yêu thương.
Ám vệ nói Kỷ Chiêu Chiêu đã không ăn không uống ba ngày, để dỗ nàng ta ăn cơm Tống Dao đã hứa với nàng ta sẽ phong nàng ta làm Hoàng hậu.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ám vệ được huấn luyện bắt chước Tống Dao giống đến từng chi tiết, như thể chính hắn ta đang ở đây, âu yếm tình tứ với một mỹ nhân.
"Chiêu Chiêu tuyệt sắc, xứng danh quốc sắc."
Mỹ nhân yếu đuối lệ rơi như hoa lê đẫm mưa.
"Vậy còn Hà Vân thì sao? Nàng ta có đồng ý không?"
"Ta sẽ phong nàng ấy làm Quý phi, chỉ đứng dưới một người mà thôi, cũng không coi là phụ nàng ấy."
Sao lại không phải là phụ bạc?
Năm đó ta và Tống Dao bị kẹt trong tuyết lớn, bị kẻ địch truy đuổi thê thảm. Ta đưa cho hắn ta miếng lương khô cuối cùng, hắn ta chia đôi, cố ép ta ăn.
Lúc đó, hắn ta đỏ mắt nói:
"A Vân, nếu ta trở thành Hoàng đế, nhất định nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta."
Ta đã tin.
Bọn ta cùng đến thế giới khác này, nương tựa lẫn nhau. Ta tưởng, bọn ta chỉ còn có nhau.
Nhưng ngày thành phá, Kỷ Chiêu Chiêu đứng trên tường thành.
Nàng ta đẹp tựa tiên nữ giáng trần.
Dù ta đã nhiều lần nói phải diệt trừ tận gốc, Tống Dao vẫn giấu nàng ta ở một trạch tử bên ngoài.
Ta nhắc nhiều lần quá, hắn ta bực bội vung tay áo bỏ đi.
"Nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, không như nàng, trong bụng toàn là toan tính."
Ta ngơ ngác nhìn hắn ta, chỉ thấy bóng lưng hắn ta không ngoảnh đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không hiểu, nhưng hệ thống nói, đó chỉ là vì hắn ta không còn yêu ta nữa.
Ta chợt hiểu ra.
Phải rồi, khi còn yêu thì gọi là thông minh, hết yêu rồi thì thành toan tính. Đạo lý đơn giản vậy, sao ta mãi mới hiểu ra.
Nữ quan bên cạnh ta lặng lẽ dâng lên một thanh kiếm.
Ta nghe hệ thống hỏi:
"Điều kiện đã đủ, có muốn cùng mục tiêu trói buộc trở về hiện đại không?"
Ta đón lấy kiếm, thầm trả lời trong lòng:
"Được."
Hệ thống vang lên một tiếng.
"Được, đếm ngược một tháng, chúc người đi đường bình an."
2
Tống Dao vẫn luôn tưởng bọn ta cùng xuyên không.
Thực ra không phải vậy.
Ở hiện đại, bọn ta là thanh mai trúc mã, là người yêu của nhau. Một ngày trước đám cưới, hắn ta đột nhiên biến mất.
Khi ta không tìm được Tống Dao, hệ thống xuất hiện. Nó nói nó có thể giúp tìm Tống Dao, nhưng năng lượng của nó không nhiều, chỉ đủ cho vé một chiều.
Nếu ta muốn quay về thì phải ở lại cổ đại năm năm. Nếu muốn đưa Tống Dao về cùng thì là mười năm.
Ta đồng ý.
Sau khi xuyên không, hệ thống rơi vào trạng thái ngủ say.
Ta không dám nói với Tống Dao, ta sợ hệ thống không tỉnh lại, tất cả sẽ thành công cốc.
Hai người bọn ta ở cổ đại, không hộ tịch, không nhà cửa. Hắn ta đi làm cu li, ta đến trà lâu biểu diễn. Sau đó ta bị một địa chủ để ý, cưỡng ép đưa về nhà.
Tống Dao quỳ trước cửa nhà địa chủ ba ngày, ta trong phòng cầm d.a.o ba ngày không chợp mắt.
Địa chủ bực bội không chịu nổi, ném ta ra ngoài.
Tống Dao ôm chặt lấy ta. Hắn ta nói hắn ta muốn trở thành người trên người. Hắn ta không muốn tiếp tục sống những ngày có thể mất ta bất cứ lúc nào.
Hồi ức đứt đoạn.
Ta cầm kiếm, một thân áo đỏ xông vào triều đình.
Tống Dao ngồi trên long ỷ, cách quá xa, ta không thấy rõ thần sắc của hắn ta.
Ngự sử một bên nhảy ra, chỉ trích ta đại bất kính. Ông ta nói nữ tử hậu cung không xứng vào triều đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro