Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên
Chương 8
Khuyết Danh
2025-03-17 08:16:36
Ta ngập ngừng một lát, chỉ thành thật nói một câu: "Ta cũng không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Vậy thì hơi phiền phức rồi." Tô Phất dừng tay phe phẩy quạt, khẽ cau mày, muốn nói lại thôi, "Ta nghe nói... vị Quận chúa kia đã chấm Giang Toại rồi, chỉ chờ về kinh thành đợi hắn đỗ Trạng nguyên rồi sẽ bắt rể đấy."
Không hề bất ngờ.
Tỷ ấy lại an ủi ta: "Nhưng nếu muội có thể dỗ dành Giang Toại, chuyện này cũng không khó giải quyết."
Dỗ dành...
Nghĩ đến thái độ chán ghét của Giang Toại sau khi bị ta cưỡng ép trong thoại bản, ta thở dài một hơi thật sâu.
Nhưng hơi thở này còn chưa thở hết, đã có người vào bẩm báo nói Chiêu Hoa Quận chúa đến tìm ta.
Ta và Tô Phất nhìn nhau.
"Hay là..." Tỷ ấy chỉ vào cửa sổ, thề thốt, "Muội cứ nhảy từ đây xuống đi? So với việc mất mạng, gãy một cái chân cũng chẳng đáng là gì. Không sao đâu, ở chỗ ta chuyện bắt gian tại trận cũng nhiều, ta có kinh nghiệm đấy."
Ta: "..."
Chiêu Hoa Quận chúa mang khế ước bán thân năm xưa của ta đến.
"Sau khi khế ước bán thân này bị hủy, ngươi sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Giang gia nữa."
Nàng ta lại đốt khế ước bán thân đó ngay trước mặt ta, mỉm cười nhìn ta: "Tuy rằng Giang Toại xem ngươi như muội muội ruột thịt. Nhưng ta vẫn không yên tâm, nhất là khi ta sắp phải về kinh, không thể ở bên cạnh chàng nữa."
"Huống hồ—"
Chiêu Hoa Quận chúa dừng lại một chút, sắc mặt trầm xuống, lại mang theo vài phần cao ngạo:
"Giang Toại đã nói với ta, ngươi thích chàng."
Bàn tay buông thõng bên người ta vô thức nắm chặt.
Ta nhìn tờ giấy mỏng manh kia, có chút thất thần nghĩ.
Ồ, hóa ra Giang Toại biết ta thích chàng à.
"Ta nghe nói ngươi muốn mở tửu lâu? Nếu bây giờ ngươi chủ động rời đi, ta sẽ cho ngươi đủ bạc, cũng sẽ sắp xếp người hộ tống ngươi rời đi."
Ồ, hóa ra Giang Toại ngay cả việc ta muốn mở tửu lâu cũng nói cho nàng ta biết à.
Ta ngẩng đầu nhìn Chiêu Hoa Quận chúa.
Chiêu Hoa Quận chúa cao cao tại thượng, thong thả uống trà, không nói ra lựa chọn thứ hai.
[Tú Tú, ta xem muội như muội muội ruột thịt。]
[Tú Tú từng nói muốn làm muội muội của Trạng nguyên lang.]
[Đêm nay mưa to, ta thấy lần trước Tú Tú... hình như rất sợ tiếng sấm.]
Giang Toại đối xử với ta tốt như vậy.
[Vô liêm sỉ!]
[Ngu Tú dù sao cũng là nữ nhi. Muội ấy có ơn với ta, cứ hậu táng cho muội ấy đi.]
[Từ nay hai bên không ai nợ ai.]
Nếu chàng tỉnh lại, chắc hẳn sẽ chán ghét ta như trong thoại bản ban đầu nhỉ.
Nói cho cùng, ta sợ chết.
Còn sợ nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và khinh bỉ của Giang Toại dành cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không hỏi ra liệu có phải Giang Toại đã đưa khế ước bán thân của ta cho Chiêu Hoa Quận chúa hay không.
"Được."
Ta mở miệng, bình tĩnh đến bất ngờ: "Nhưng ta còn có mấy yêu cầu."
Ta đến Giang Nam mở một cửa tiệm.
Năm đầu tiên sau khi rời đi, Hồng Tú Viện của Tô Phất cũng mở đến đây.
Tỷ ấy nói là muốn mở rộng thị trường, thu hút các loại nhân tài.
Ta nghe không hiểu lắm, nhưng A Quý nói Tô tỷ tỷ là vì muốn trốn tránh một người.
"Ngay cả tỷ tỷ của ta cũng có người cần rồi..."
Tô Khâu Quý cảm thán, quay đầu nhìn ta với ánh mắt sáng lấp lánh: "Hay là Ngu tỷ tỷ cũng thu nhận ta đi?"
"Không cần!" Ta không ngẩng đầu lên, thẳng thừng từ chối.
"Tại sao chứ?"
Nghe vậy, hắn lộ ra vẻ mặt đáng thương như một chú cún con.
Ta gảy bàn tính, ngữ khí chân thành: "Ngươi mỗi ngày đều thoa son phấn quá nhiều, ta nuôi không nổi."
Tô Khâu Quý: "..."
Hắn tức giận đến mức không nói hai lời, quay đầu đi tìm người có thể nuôi nổi mình.
Năm thứ hai sau khi rời đi, tửu lâu của ta khai trương, lại nhận nuôi một đôi huynh muội ăn mày làm việc.
Lại cho bọn họ đi học.
Tô Phất đến xem một hồi lâu, sắc mặt phức tạp.
Lúc rời đi rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Tú Tú à, muội thật sự nghiện nuôi con rồi sao?"
Ta ngẩn người, bật cười:
"Biết đâu muội lại có thể nuôi ra một Trạng nguyên lang thứ hai thì sao."
Năm đó Tô Phất đến đã nói cho ta biết Giang Toại đỗ Lục nguyên, là Trạng nguyên lang nổi bật nhất kinh thành.
Còn Chiêu Hoa Quận chúa vốn định bắt rể ngay sau khi bảng vàng công bố, nhưng không thành.
Điều này khác với cốt truyện thoại bản mà ta biết.
Nhưng cũng không liên quan gì đến ta.
Năm thứ tư sau khi rời đi, ta sắp thành thân.
Vị hôn phu tương lai là một tiểu thư sinh cực kỳ dễ xấu hổ.
Tô Phất nói sở thích của ta đối với thư sinh yếu đuối thật sự là từ đầu đến cuối không chút thay đổi.
Tiểu thư sinh nho nhã ôn hòa, nhưng hơi nhát gan.
Chỉ cần nói với ta một hai câu cũng có thể đỏ mặt tía tai, nhưng khi ta gặp phải lưu manh, hắn có thể cực kỳ dũng cảm che chở ta phía sau.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn trông cực kỳ tuấn tú.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chỉ kém Giang Toại một chút xíu thôi.
"Vậy thì hơi phiền phức rồi." Tô Phất dừng tay phe phẩy quạt, khẽ cau mày, muốn nói lại thôi, "Ta nghe nói... vị Quận chúa kia đã chấm Giang Toại rồi, chỉ chờ về kinh thành đợi hắn đỗ Trạng nguyên rồi sẽ bắt rể đấy."
Không hề bất ngờ.
Tỷ ấy lại an ủi ta: "Nhưng nếu muội có thể dỗ dành Giang Toại, chuyện này cũng không khó giải quyết."
Dỗ dành...
Nghĩ đến thái độ chán ghét của Giang Toại sau khi bị ta cưỡng ép trong thoại bản, ta thở dài một hơi thật sâu.
Nhưng hơi thở này còn chưa thở hết, đã có người vào bẩm báo nói Chiêu Hoa Quận chúa đến tìm ta.
Ta và Tô Phất nhìn nhau.
"Hay là..." Tỷ ấy chỉ vào cửa sổ, thề thốt, "Muội cứ nhảy từ đây xuống đi? So với việc mất mạng, gãy một cái chân cũng chẳng đáng là gì. Không sao đâu, ở chỗ ta chuyện bắt gian tại trận cũng nhiều, ta có kinh nghiệm đấy."
Ta: "..."
Chiêu Hoa Quận chúa mang khế ước bán thân năm xưa của ta đến.
"Sau khi khế ước bán thân này bị hủy, ngươi sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Giang gia nữa."
Nàng ta lại đốt khế ước bán thân đó ngay trước mặt ta, mỉm cười nhìn ta: "Tuy rằng Giang Toại xem ngươi như muội muội ruột thịt. Nhưng ta vẫn không yên tâm, nhất là khi ta sắp phải về kinh, không thể ở bên cạnh chàng nữa."
"Huống hồ—"
Chiêu Hoa Quận chúa dừng lại một chút, sắc mặt trầm xuống, lại mang theo vài phần cao ngạo:
"Giang Toại đã nói với ta, ngươi thích chàng."
Bàn tay buông thõng bên người ta vô thức nắm chặt.
Ta nhìn tờ giấy mỏng manh kia, có chút thất thần nghĩ.
Ồ, hóa ra Giang Toại biết ta thích chàng à.
"Ta nghe nói ngươi muốn mở tửu lâu? Nếu bây giờ ngươi chủ động rời đi, ta sẽ cho ngươi đủ bạc, cũng sẽ sắp xếp người hộ tống ngươi rời đi."
Ồ, hóa ra Giang Toại ngay cả việc ta muốn mở tửu lâu cũng nói cho nàng ta biết à.
Ta ngẩng đầu nhìn Chiêu Hoa Quận chúa.
Chiêu Hoa Quận chúa cao cao tại thượng, thong thả uống trà, không nói ra lựa chọn thứ hai.
[Tú Tú, ta xem muội như muội muội ruột thịt。]
[Tú Tú từng nói muốn làm muội muội của Trạng nguyên lang.]
[Đêm nay mưa to, ta thấy lần trước Tú Tú... hình như rất sợ tiếng sấm.]
Giang Toại đối xử với ta tốt như vậy.
[Vô liêm sỉ!]
[Ngu Tú dù sao cũng là nữ nhi. Muội ấy có ơn với ta, cứ hậu táng cho muội ấy đi.]
[Từ nay hai bên không ai nợ ai.]
Nếu chàng tỉnh lại, chắc hẳn sẽ chán ghét ta như trong thoại bản ban đầu nhỉ.
Nói cho cùng, ta sợ chết.
Còn sợ nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và khinh bỉ của Giang Toại dành cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không hỏi ra liệu có phải Giang Toại đã đưa khế ước bán thân của ta cho Chiêu Hoa Quận chúa hay không.
"Được."
Ta mở miệng, bình tĩnh đến bất ngờ: "Nhưng ta còn có mấy yêu cầu."
Ta đến Giang Nam mở một cửa tiệm.
Năm đầu tiên sau khi rời đi, Hồng Tú Viện của Tô Phất cũng mở đến đây.
Tỷ ấy nói là muốn mở rộng thị trường, thu hút các loại nhân tài.
Ta nghe không hiểu lắm, nhưng A Quý nói Tô tỷ tỷ là vì muốn trốn tránh một người.
"Ngay cả tỷ tỷ của ta cũng có người cần rồi..."
Tô Khâu Quý cảm thán, quay đầu nhìn ta với ánh mắt sáng lấp lánh: "Hay là Ngu tỷ tỷ cũng thu nhận ta đi?"
"Không cần!" Ta không ngẩng đầu lên, thẳng thừng từ chối.
"Tại sao chứ?"
Nghe vậy, hắn lộ ra vẻ mặt đáng thương như một chú cún con.
Ta gảy bàn tính, ngữ khí chân thành: "Ngươi mỗi ngày đều thoa son phấn quá nhiều, ta nuôi không nổi."
Tô Khâu Quý: "..."
Hắn tức giận đến mức không nói hai lời, quay đầu đi tìm người có thể nuôi nổi mình.
Năm thứ hai sau khi rời đi, tửu lâu của ta khai trương, lại nhận nuôi một đôi huynh muội ăn mày làm việc.
Lại cho bọn họ đi học.
Tô Phất đến xem một hồi lâu, sắc mặt phức tạp.
Lúc rời đi rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Tú Tú à, muội thật sự nghiện nuôi con rồi sao?"
Ta ngẩn người, bật cười:
"Biết đâu muội lại có thể nuôi ra một Trạng nguyên lang thứ hai thì sao."
Năm đó Tô Phất đến đã nói cho ta biết Giang Toại đỗ Lục nguyên, là Trạng nguyên lang nổi bật nhất kinh thành.
Còn Chiêu Hoa Quận chúa vốn định bắt rể ngay sau khi bảng vàng công bố, nhưng không thành.
Điều này khác với cốt truyện thoại bản mà ta biết.
Nhưng cũng không liên quan gì đến ta.
Năm thứ tư sau khi rời đi, ta sắp thành thân.
Vị hôn phu tương lai là một tiểu thư sinh cực kỳ dễ xấu hổ.
Tô Phất nói sở thích của ta đối với thư sinh yếu đuối thật sự là từ đầu đến cuối không chút thay đổi.
Tiểu thư sinh nho nhã ôn hòa, nhưng hơi nhát gan.
Chỉ cần nói với ta một hai câu cũng có thể đỏ mặt tía tai, nhưng khi ta gặp phải lưu manh, hắn có thể cực kỳ dũng cảm che chở ta phía sau.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn trông cực kỳ tuấn tú.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chỉ kém Giang Toại một chút xíu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro