Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên

Chương 7

Khuyết Danh

2025-03-17 08:16:36

Giang Toại đột nhiên nhớ ta, đêm qua hắn dụ dỗ Ngu Tú đã ăn bánh ngọt từng chút một thuận theo hắn.



Rõ ràng đã động tình, nhưng khi sắp chạm vào thì đột nhiên bừng tỉnh.



"Không được, không thể—Ta phải đợi Giang Toại thi đỗ Trạng nguyên, ta phải đợi chàng cho ta thật nhiều thật nhiều bạc. Ta phải tích cóp tiền mua nhà lớn, sau đó lại đi tìm một tiểu phu quân ngoan ngoãn nghe lời. Ta phải..."



Giang Toại thấy tiểu cô nương vừa lắc đầu choáng váng đi xuống khỏi người hắn, vừa lẩm bẩm một mình.



Nhưng không có một câu nào là hắn muốn nghe.



Giang Toại chợt nhận ra, Ngu Tú muốn rời đi.



Tại sao lại muốn rời đi?



Giang Toại nhíu mày.



Rõ ràng trước kia nàng thích hắn như vậy, rõ ràng nàng mong chờ hắn thi đỗ như vậy.



Giang Toại không hiểu nổi.



Cũng giống như hắn không hiểu nổi tại sao hắn rõ ràng biết bánh ngọt Tô Phất đưa cho có thuốc, nhưng vẫn quỷ thần xui khiến đút cho Ngu Tú ăn, lại dùng thủ đoạn của mình từng chút từng chút dẫn dắt Ngu Tú.



Nhưng may mắn thay, kết quả đã giải đáp một phần nghi hoặc cho hắn.



Ví dụ như, hắn dường như không muốn chỉ làm huynh muội với Ngu Tú nữa.



Thật ra lúc mới trở về, hắn chỉ nghĩ muốn bảo vệ Ngu Tú thật tốt như muội muội.



Ít nhất phải bảo vệ nàng bình an cả đời này.



Hắn quả thật đã làm như vậy.



Giữ khoảng cách với Ngu Tú, khi nàng đến thư viện cố ý nói ra những lời đó, hết lần này đến lần khác nhắc lại hắn coi nàng như muội muội ruột.



Thậm chí, còn để nàng gặp Chiêu Hoa Quận chúa trước thời hạn.



Ngu Tú là cô nương dám yêu dám hận.



Cho nên như hắn mong muốn, nàng bắt đầu gọi hắn là huynh trưởng.



Vốn nên như vậy.



Cho đến khi tiểu cô nương nói nàng đã có người trong lòng.



Giang Toại biết nàng đang nói dối, nhưng sự hung bạo trong khoảnh khắc đó gần như không thể kìm nén được.



May mà ánh mắt dò xét của Chiêu Hoa Quận chúa rơi vào Ngu Tú, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



"Nếu là điều Tú Tú muốn... được."



Hắn nghe thấy mình nói như vậy.



Lại nói đợi vào kinh, hắn sẽ tìm cho Tú Tú một mối hôn sự thật tốt.



Thật tốt?



Giang Toại cười khẩy trong lòng.



Kiếp trước hắn ở kinh thành cả đời, cũng không thấy có nam nhân nào thật tốt xứng với Tú Tú của hắn.



Tú Tú nói dối hắn một lần, vậy hắn cũng nói dối Tú Tú một lần.



Như vậy mới công bằng.



Nhưng Giang Toại không ngờ lại thật sự có người nhắm vào Tú Tú của hắn.



Tô Khâu Quý.



Nghe nói là đệ đệ của Tô Phất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Vừa nhìn đã biết không phải là người đàng hoàng, nhất là khuôn mặt đó.



Thậm chí còn không biết xấu hổ tặng những thứ đó cho một tiểu cô nương.



Nhưng người đó cũng chỉ có khuôn mặt thôi.



Tú Tú còn nhỏ tuổi, nhất thời bị mấy món đồ chơi rẻ tiền làm mờ mắt cũng là chuyện thường tình.



Hắn là huynh trưởng, tự nhiên phải giúp nàng.



Nhưng nghĩ kỹ lại, quả nhiên hắn vẫn phải đích thân mang Tú Tú bên cạnh mình mới được.



Tuy rằng Tú Tú lại từ chối hắn.



Vậy đêm qua... hắn tại sao lại quay về?



Giang Toại dễ dàng cởi dây buộc tóc trên cổ tay, thong thả xuống giường.



Khi nhấc áo ngoài lên có thứ gì đó rơi xuống phát ra tiếng vang lanh lảnh.



Giang Toại cụp mắt, nhìn thấy cây trâm ngọc bích vỡ làm đôi trên mặt đất.



Ồ, hắn nhớ ra rồi.



Là vì Tú Tú không nghe lời, đem cây trâm hắn tặng đưa cho Chiêu Hoa Quận chúa.



Cây trâm đó và mũ quan của hắn vốn là một đôi.



Thậm chí ta còn nói đây là di vật mà A Nương để lại cho ta, vậy mà vẫn bị tiểu nha đầu vô tâm kia đem tặng cho Chiêu Hoa Quận chúa.



Chiêu Hoa Quận chúa...



Kẻ ngu ngốc ngay cả khi bị chặt đứt một cánh tay cũng không biết nhớ đời, xứng sao?



Nhớ đến việc hôm qua tiểu nha đầu kia thậm chí còn không thèm đi hội đèn lồng, cơn giận vừa nguôi ngoai lại bùng lên, nhưng rất nhanh lại hóa thành một tiếng thở dài bất lực.



Giang Toại nghĩ, việc này thật sự cũng không thể trách Tú Tú.



Xét cho cùng, chính hắn đã nói muốn làm huynh muội với Tú Tú, mặc dù hắn chỉ muốn mượn cớ này để bảo vệ nàng.



Nhưng chung quy vẫn làm tổn thương trái tim nàng.



Thế là hắn lại đặt ngoại y xuống.



Giang Toại trở lại giường, cắn dây buộc tóc, từng chút một trói chặt cổ tay mình lại, rồi nhắm mắt.



Hắn nghĩ, đợi Tú Tú trở về, hắn sẽ nói chuyện rõ ràng với nàng.



Tiểu nha đầu đó, ngày thường rất mềm lòng.



Ta không ngờ bánh ngọt do Tô Phất đưa lại có vấn đề.



Tỷ ấy nói đêm qua tình cờ gặp Giang Toại đang trên đường về, bèn tiện tay nhờ chàng mang bánh ngọt của ta về luôn.



"Hỏng rồi!"



Tô Phất vỗ đầu một cái, lại gọi tiểu tư đến hỏi han cặn kẽ một hồi, sắc mặt khó coi: "Tiểu tư đã đưa nhầm hai phần bánh ngọt."



Phần bánh ngọt có pha thuốc kia vốn là tỷ ấy chuẩn bị cho tiểu lang quân mới quen của mình.



Cuối cùng, tỷ ấy còn lẩm bẩm: "Chẳng trách đêm qua ta thấy người kia thật sự chẳng ra gì. Hóa ra là chưa ăn, chậc."



Ta: "..."



"Có chuyện gì vậy?"



Tô Phất nhạy bén nhận ra điều bất thường.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên

Số ký tự: 0