Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên
Chương 3
Khuyết Danh
2025-03-17 08:16:36
Chàng theo bản năng muốn bước đến chỗ ta, nhưng vẫn chậm hơn ta một bước.
Còn Chiêu Hoa Quận chúa khi nhìn thấy ta thì lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, lại cố ý yếu ớt dựa sát vào Giang Toại.
Thế là ta nhếch miệng cười: "Huynh trưởng, muội đến giúp huynh."
Tiếng "huynh trưởng" này mang theo vài phần giận dỗi.
Ta chưa từng gọi Giang Toại như vậy.
Bởi vì ta tin chắc rằng sau này ta sẽ thành thân với Giang Toại, lại hùng hồn nói rằng, gọi huynh trưởng sẽ loạn thân phận.
Giang Toại bất đắc dĩ, lại không lay chuyển được ta.
Lúc này Giang Toại cũng sững người.
Nhưng chàng không lên tiếng, chỉ im lặng cụp mắt xuống.
Chắc là đang ngầm đồng ý.
Ta thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.
4.
Vết thương của vị Quận chúa này không nghiêm trọng.
Ít nhất là không nguy hiểm đến tính mạng.
Còn câu trả lời của Giang Toại hôm đó, có lẽ cũng chỉ là đang ngầm đồng ý.
Khó trách Tô tỷ tỷ nói những người đọc sách cổ hủ nhất là những người hay che giấu tình cảm nhất, đặc biệt là trước mặt người mình thích.
Vậy Giang Toại có từng che giấu tình cảm trước mặt ta chưa?
Ta nghĩ.
Sau đó thất vọng phát hiện, Giang Toại người này xưa nay thẳng thắn, trước mặt ta lại càng rõ ràng yêu ghét, hồi nhỏ dạy dỗ ta cũng không hề nương tay.
Quả nhiên vẫn là vì không thích.
Ta thở dài, trút giận lên miếng thịt lợn đang chặt.
Cho đến khi giọng nói của Chiêu Hoa Quận chúa vang lên:
"Nghe nói Ngu cô nương là người mổ lợn nổi tiếng khắp vùng, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."
Ta ngẩng đầu lên liền thấy Chiêu Hoa Quận chúa đang nghịch một con d.a.o găm nhỏ xinh xắn trong tay.
Nàng ta lại cười với ta: "Vừa hay ta ngày thường cũng thích dùng đao kiếm, không bằng hôm nay chúng ta tỷ thí một chút?"
Vừa dứt lời, con d.a.o găm trong tay Chiêu Hoa Quận chúa liền đ.â.m thẳng về phía ta.
Cuối cùng ghim vào thớt, sát bên tay ta.
Mu bàn tay bị lưỡi d.a.o sắc bén cứa rách, hơi đau.
... Thật là không quang minh lỗi lạc.
Còn Chiêu Hoa Quận chúa thì không chớp mắt nhìn ta, như đang chờ đợi điều gì đó.
Nhưng ta còn chưa kịp phản ứng, thì giọng nói gần như lạnh nhạt của Giang Toại đã vang lên:
"Quận chúa, người đang làm gì vậy?"
Mắt Chiêu Hoa Quận chúa sáng lên, sau đó bĩu môi: "Ai bảo huynh đi lấy thuốc lâu như vậy? Ta ở đây chán quá, nên chỉ có thể tìm Ngu muội muội chơi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa kiêu căng vừa thân mật.
Vì Chiêu Hoa Quận chúa bị thương, Giang Toại đã trì hoãn việc trở về trường học vài ngày.
Giang Toại cau mày.
Chàng đặt thuốc xuống, đi đến trước mặt ta, nhỏ giọng hỏi: "Bị thương rồi?"
Ta theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng bị Giang Toại nhanh tay lẹ mắt túm lấy.
Chàng quay lưng về phía Chiêu Hoa Quận chúa, ánh mắt bỗng chốc u ám.
"Huynh cũng không cần phải lo lắng như vậy, ta tự biết chừng mực." Chiêu Hoa Quận chúa hừ một tiếng, hơi ngẩng cằm lên, "Ta chỉ đang đùa với Ngu muội muội thôi."
Giang Toại nhìn chằm chằm vào ta.
Cho đến khi ta có chút chột dạ quay đầu đi, chàng mới nhếch miệng cười.
Đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, nhanh đến mức ta suýt nữa tưởng là mình hoa mắt.
Ta vừa định mở miệng, thì Giang Toại đã buông tay ta ra, quay người lại khôi phục dáng vẻ như thường.
Giọng điệu bất đắc dĩ: "Tú Tú là muội muội của ta, muội ấy khác với người khác, Quận chúa càng không nên trêu chọc muội ấy như vậy."
"Ta biết."
Chiêu Hoa Quận chúa cười thầm, lại tùy tiện phất tay: "Từ sau khi cha mẹ huynh qua đời, là Ngu muội muội cùng huynh sống nương tựa lẫn nhau, muội ấy có ơn với Giang Toại huynh... những lời này ta đã nghe đến nhàm tai rồi. Chỉ là một trò đùa nhỏ, huynh cần gì phải so đo như vậy?"
"Quận chúa!"
"Biết rồi!"
Chiêu Hoa Quận chúa trừng mắt nhìn Giang Toại.
Có lẽ là thấy sắc mặt chàng thật sự không tốt, nàng ta mới hơi thu lại nụ cười trên mặt.
Lại đi đến bên cạnh ta rút con d.a.o găm ra đưa cho ta: "Chuyện này là ta sai, Ngu muội muội đừng so đo với ta. Con d.a.o găm này tặng cho Ngu muội muội, coi như là quà xin lỗi của ta."
Ta cúi đầu.
Chuôi d.a.o được nạm đá quý tinh xảo, vô cùng quý giá.
Hoàn toàn khác với bộ dạng vừa bẩn vừa hôi của ta lúc này.
Sắc mặt Giang Toại dịu đi một chút.
Chàng an ủi ta: "Nhận lấy đi."
Thế là chuyện này coi như xong.
Chuôi d.a.o này không biết được làm bằng chất liệu gì, cầm vào tay lạnh đến mức tim ta run lên.
Thật ra như vậy mới đúng.
Vốn dĩ ta cũng định khuyên Giang Toại đừng vì ta mà đối đầu với Quận chúa.
Nhưng ta lại đột nhiên nhớ ra rất lâu trước đây, Giang Toại vì tài hoa xuất chúng mà bị một số học trò trong trường ghen ghét.
Trong đó có con trai út của huyện lệnh là Trương Lâm.
Lúc Trương Lâm dẫn người đến sỉ nhục Giang Toại, là ta đã xách theo d.a.o mổ đuổi bọn họ đi.
Lúc đó ta tức giận vô cùng, cuối cùng vẫn là Giang Toại liên tục an ủi ta.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Đương nhiên, điều này cũng dẫn đến việc sau đó một thời gian dài, thịt lợn của ta không bán được, ta chỉ có thể giấu Giang Toại đi tìm người quen giới thiệu một số việc nặng nhọc...
Còn Chiêu Hoa Quận chúa khi nhìn thấy ta thì lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, lại cố ý yếu ớt dựa sát vào Giang Toại.
Thế là ta nhếch miệng cười: "Huynh trưởng, muội đến giúp huynh."
Tiếng "huynh trưởng" này mang theo vài phần giận dỗi.
Ta chưa từng gọi Giang Toại như vậy.
Bởi vì ta tin chắc rằng sau này ta sẽ thành thân với Giang Toại, lại hùng hồn nói rằng, gọi huynh trưởng sẽ loạn thân phận.
Giang Toại bất đắc dĩ, lại không lay chuyển được ta.
Lúc này Giang Toại cũng sững người.
Nhưng chàng không lên tiếng, chỉ im lặng cụp mắt xuống.
Chắc là đang ngầm đồng ý.
Ta thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.
4.
Vết thương của vị Quận chúa này không nghiêm trọng.
Ít nhất là không nguy hiểm đến tính mạng.
Còn câu trả lời của Giang Toại hôm đó, có lẽ cũng chỉ là đang ngầm đồng ý.
Khó trách Tô tỷ tỷ nói những người đọc sách cổ hủ nhất là những người hay che giấu tình cảm nhất, đặc biệt là trước mặt người mình thích.
Vậy Giang Toại có từng che giấu tình cảm trước mặt ta chưa?
Ta nghĩ.
Sau đó thất vọng phát hiện, Giang Toại người này xưa nay thẳng thắn, trước mặt ta lại càng rõ ràng yêu ghét, hồi nhỏ dạy dỗ ta cũng không hề nương tay.
Quả nhiên vẫn là vì không thích.
Ta thở dài, trút giận lên miếng thịt lợn đang chặt.
Cho đến khi giọng nói của Chiêu Hoa Quận chúa vang lên:
"Nghe nói Ngu cô nương là người mổ lợn nổi tiếng khắp vùng, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."
Ta ngẩng đầu lên liền thấy Chiêu Hoa Quận chúa đang nghịch một con d.a.o găm nhỏ xinh xắn trong tay.
Nàng ta lại cười với ta: "Vừa hay ta ngày thường cũng thích dùng đao kiếm, không bằng hôm nay chúng ta tỷ thí một chút?"
Vừa dứt lời, con d.a.o găm trong tay Chiêu Hoa Quận chúa liền đ.â.m thẳng về phía ta.
Cuối cùng ghim vào thớt, sát bên tay ta.
Mu bàn tay bị lưỡi d.a.o sắc bén cứa rách, hơi đau.
... Thật là không quang minh lỗi lạc.
Còn Chiêu Hoa Quận chúa thì không chớp mắt nhìn ta, như đang chờ đợi điều gì đó.
Nhưng ta còn chưa kịp phản ứng, thì giọng nói gần như lạnh nhạt của Giang Toại đã vang lên:
"Quận chúa, người đang làm gì vậy?"
Mắt Chiêu Hoa Quận chúa sáng lên, sau đó bĩu môi: "Ai bảo huynh đi lấy thuốc lâu như vậy? Ta ở đây chán quá, nên chỉ có thể tìm Ngu muội muội chơi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa kiêu căng vừa thân mật.
Vì Chiêu Hoa Quận chúa bị thương, Giang Toại đã trì hoãn việc trở về trường học vài ngày.
Giang Toại cau mày.
Chàng đặt thuốc xuống, đi đến trước mặt ta, nhỏ giọng hỏi: "Bị thương rồi?"
Ta theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng bị Giang Toại nhanh tay lẹ mắt túm lấy.
Chàng quay lưng về phía Chiêu Hoa Quận chúa, ánh mắt bỗng chốc u ám.
"Huynh cũng không cần phải lo lắng như vậy, ta tự biết chừng mực." Chiêu Hoa Quận chúa hừ một tiếng, hơi ngẩng cằm lên, "Ta chỉ đang đùa với Ngu muội muội thôi."
Giang Toại nhìn chằm chằm vào ta.
Cho đến khi ta có chút chột dạ quay đầu đi, chàng mới nhếch miệng cười.
Đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, nhanh đến mức ta suýt nữa tưởng là mình hoa mắt.
Ta vừa định mở miệng, thì Giang Toại đã buông tay ta ra, quay người lại khôi phục dáng vẻ như thường.
Giọng điệu bất đắc dĩ: "Tú Tú là muội muội của ta, muội ấy khác với người khác, Quận chúa càng không nên trêu chọc muội ấy như vậy."
"Ta biết."
Chiêu Hoa Quận chúa cười thầm, lại tùy tiện phất tay: "Từ sau khi cha mẹ huynh qua đời, là Ngu muội muội cùng huynh sống nương tựa lẫn nhau, muội ấy có ơn với Giang Toại huynh... những lời này ta đã nghe đến nhàm tai rồi. Chỉ là một trò đùa nhỏ, huynh cần gì phải so đo như vậy?"
"Quận chúa!"
"Biết rồi!"
Chiêu Hoa Quận chúa trừng mắt nhìn Giang Toại.
Có lẽ là thấy sắc mặt chàng thật sự không tốt, nàng ta mới hơi thu lại nụ cười trên mặt.
Lại đi đến bên cạnh ta rút con d.a.o găm ra đưa cho ta: "Chuyện này là ta sai, Ngu muội muội đừng so đo với ta. Con d.a.o găm này tặng cho Ngu muội muội, coi như là quà xin lỗi của ta."
Ta cúi đầu.
Chuôi d.a.o được nạm đá quý tinh xảo, vô cùng quý giá.
Hoàn toàn khác với bộ dạng vừa bẩn vừa hôi của ta lúc này.
Sắc mặt Giang Toại dịu đi một chút.
Chàng an ủi ta: "Nhận lấy đi."
Thế là chuyện này coi như xong.
Chuôi d.a.o này không biết được làm bằng chất liệu gì, cầm vào tay lạnh đến mức tim ta run lên.
Thật ra như vậy mới đúng.
Vốn dĩ ta cũng định khuyên Giang Toại đừng vì ta mà đối đầu với Quận chúa.
Nhưng ta lại đột nhiên nhớ ra rất lâu trước đây, Giang Toại vì tài hoa xuất chúng mà bị một số học trò trong trường ghen ghét.
Trong đó có con trai út của huyện lệnh là Trương Lâm.
Lúc Trương Lâm dẫn người đến sỉ nhục Giang Toại, là ta đã xách theo d.a.o mổ đuổi bọn họ đi.
Lúc đó ta tức giận vô cùng, cuối cùng vẫn là Giang Toại liên tục an ủi ta.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Đương nhiên, điều này cũng dẫn đến việc sau đó một thời gian dài, thịt lợn của ta không bán được, ta chỉ có thể giấu Giang Toại đi tìm người quen giới thiệu một số việc nặng nhọc...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro